BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 59

Qua khóe mắt, tôi liếc thấy Trịnh Sở Diệu ôm trán cau mày, nhỏ

giọng chỉnh cho mình: “How much do you earn per hour?”

Ý tứ chẳng phải giống nhau sao, tôi chép miệng, mặt tỉnh bơ: “Tóm

lại là hỏi cậu một giờ kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Một trăm năm mươi...”

“Đài tệ?”

“Ừm...”

“Ha, thế cậu có biết cái áo sơ mi cậu đang nắm trong tay kia bao

nhiêu tiền không?”

Cô nàng ngơ ngác lắc đầu.

“Chỉ riêng cái áo sơ mi D&G Italy trên người Sở Diệu, bét nhất cũng

phải hai nghìn đô la Mỹ, tính ra là sáu mươi nghìn Đài tệ trở lên.” Tôi đập
văng cái móng giò muỗi đang túm chặt lấy eo áo Trịnh Sở Diệu, “Đừng có
bấu chặt thế, hỏng ra đấy thì cậu không ăn không uống ba tháng liền may ra
mới đền nổi đấy.”

Sống lưng cô nàng dựng thẳng tưng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ cơ thể

đang run rẩy.

“Còn bộ váy dạ tiệc Dior trên người tôi đây là dòng cơ bản, rẻ thôi,

một trăm bảy mươi nghìn Đài tệ.” Tôi vén vạt váy, từng bước sấn tới, ánh
mắt như kim châm, độc ác xuyên thủng cô nàng đang trốn sau lưng Trịnh Sở
Diệu. “Nhìn chúng tôi, rồi nhìn lại cậu xem, có biết sự khác biệt giữa chúng
tôi và cậu nằm ở đâu không? Một nhân viên phục vụ bán thời gian một giờ
mới kiếm được vỏn vẹn trăm rưỡi Đài tệ, không biết đường soi gương, với
cái bộ dạng khố rách áo ôm này của cậu mà cũng đòi quyến rũ vị hôn phu
của tôi hả!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.