BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 57

Nghe lời phủ nhận của Trịnh Sở Diệu, tôi tức thì nổi cơn thịnh nộ,

rảo bước tới trước mặt hai người họ, đẩy cô nàng U Ươn Ươn hay Vu Ương
Ương gì gì kia một cái.

“Tôi không phải bạn gái Trịnh Sở Diệu đâu.” Tôi cười tươi tắn, “Tôi

là vị hôn thê của cậu ấy.”

Cô nàng kia sững sờ, câu thành ngữ “sét đánh ngang tai” sinh ra hẳn

là để miêu tả biểu cảm trên mặt cô ta hiện giờ.

Tôi thừa thắng xông lên, nhìn từ trên xuống dưới cô nàng bằng cặp

mắt sắc như dao: “Hình như cậu quen vị hôn phu của tôi? Không biết hai
người quen biết nhau thế nào?”

Vu Ương Ương giống như con thú nhỏ bị giật mình, thối lui một

bước, miệng lắp bắp: “Tôi... tôi làm... làm thêm... ở khách... khách sạn
này...”

Cái cô này có nói năng mạch lạc được không đây? Đừng có lặp từ

như thế chứ!Ờ, hay là vì tôi hung dữ quá?

“Lâm Tinh Thần!” Trịnh Sở Diệu hằm hè nhìn xoáy vào tôi, kéo Vu

Ương Ương ra sau lưng che chắn.

Tình cảm mặn nồng quá nhỉ!

Nhưng, làm thế nào bây giờ? Hành tẩu trong xã hội thượng lưu lâu

năm, bổn cô nương ngoài danh hiệu “Tiểu La Sát” còn một biệt hiệu cũng
nức tiếng không kém, ấy là “thợ săn bồ nhí”. Các loại uyên ương, hồ điệp,
chim liền cành... hễ gặp phải bổn cô nương thì chỉ còn nước “dẫu rằng tình
thâm, đời này duyên mỏng” hết.

“Thì ra là ‘phục vụ bán thời gian’ của nhà Sở Diệu à?” Tôi nhấn

giọng vào mấy chữ ‘phục vụ bán thời gian’, không hề che đậy vẻ khinh miệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.