BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 68

Tôi sững sờ trong thoáng chốc, thẹn quá hóa giận ngắt lời anh bác sĩ:

“Đủ rồi! Đủ rồi! Anh là ai hả? Mặt mũi non choẹt thế kia, chắc hẳn là bác sĩ
thực tập chứ gì! Tôi không nói chuyện với anh, gọi người có thẩm quyền
nhất chỗ các anh tới đây.”

“Nhan Khải. Chief Resident - bác sĩ chủ trị.” Anh ta kết liễu mối

nghi ngờ của tôi trong hai dấu chấm câu, còn bổ sung thêm: “Giờ tôi đang
trực ban, ở tầng này tôi là người có quyền quyết định.”

Khí phách lắm, đáng ngưỡng mộ.

Nhưng giờ không phải lúc mê trai, mấu chốt là tiểu thư đây đi đến

đâu cũng đều được tiếp đãi ở hạng VIP, có là nằm viện cũng phải VIP, tuyệt
đối không thể ở phòng bệnh thường!

Không phải tôi kén chọn đâu, đây là vấn đề nguyên tắc, giữ vững

nguyên tắc thì không có gì phải hổ thẹn.

“Anh đã là bác sĩ chủ trị thì mau nghĩ cách cho tôi một phòng bệnh

VIP đi.” Tôi xòe hai tay, co chân nhảy phịch lên giường bệnh ăn vạ, “Bằng
không, tôi cứ ở lì phòng cấp cứu không đi đâu...”

“Có tin tôi cho thẳng cô ra viện không?” Giọng anh bác sĩ trầm

xuống, rõ ràng đã thấy bực mình.

Chậc, tay bác sĩ chủ trị này trông thì có vẻ nhã nhặn chứ cũng nóng

tính thật đấy.

“Anh dám? Tôi kiện anh đấy.” Tôi vặc lại.

Anh ta không phí lời với tôi nữa, quay sang dặn chị y tá: “Miss Hà,

liên lạc với người nhà bệnh nhân này.”

Trông thấy người được y tá dẫn vào là Trịnh Mạnh Hy, tôi kinh ngạc

nhổm người dậy: “Chú Mạnh Hy...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.