BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 79

“Con gái con đứa phóng...” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi một hồi,

lại im lặng lúc lâu mới nén giận thốt nên lời: “Thứ Sáu tuần này...”

“Ờ?”

“Chú Mạnh Hy muốn hẹn tôi với cậu dùng bữa.”

“Ờ.” Tôi tiếc chữ như tiếc vàng.

“Thời gian và địa điểm tôi sẽ nhắn tin cho cậu sau, nhớ tới đấy,

chào.” Làm như không chịu nổi thêm một giây nào nữa, hắn ta nói một lèo
rồi dập bụp điện thoại.

Tôi mơ mơ màng màng.

Không phải chứ, vừa rồi tên đó hình như chửi tôi là đồ phóng đãng?

Tôi đã làm gì nên tội để bị hắn vu vạ như thế?

Nhớ lại ngày hôm đó ngã xuống hồ bơi, Trịnh Sở Diệu bế Vu Ương

Ương lên bờ, rồi giở trò với cô nàng đang hôn mê bất tỉnh ngay tại trận, hết
thơm đến hôn, thế không phải bỉ ổi, biến thái, đê tiện thì là gì?

Tạp chí lá cải còn thiên vị rành rành, ca ngợi hắn ta xả thân vì nghĩa,

dũng cảm cứu người nữa chứ.

Có nhầm không đấy? Làm hô hấp nhân tạo miệng chạm miệng cũng

đâu cần đến mức như vậy!

Tên cục súc Trịnh Sở Diệu rõ ràng là thừa nước đục thả câu... Chậc,

câu thành ngữ này dùng ở đây nghe hơi sai sai, nhưng cũng lại đung đúng
thế nào ấy... Thôi kệ, tiếng Trung của tôi không tốt, mọi người hiểu ý là
được rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.