BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 77

Julia uể oải vươn vai, bộ ngực ngồn ngộn cũng theo đó suýt chút nữa làm
căng bục mấy khuy áo trước ngực.

“Thật không ạ?” Tôi bán tín bán nghi, liếc xéo đôi gò bồng đảo đang

chực nhảy ra chào hỏi mọi người của mẹ, ngấm ngầm oán hận sao mình
không được di truyền cái gien tốt này, cất giọng đầy ác ý nhắc nhở: “Mẹ,
ngực mẹ dạo này hình như hơi xệ rồi đấy.”

Dì Julia đỏ bừng mặt rú lên, đập tôi bùm bụp.

“Ai da, cổ con...” Tôi kêu thảm thiết.

Mãi đến nửa đêm, gân cốt khắp người vẫn đau nhức âm ỉ, quả thực

không thể chịu nổi nữa, tôi chỉ còn cách gạt đi rụt rè, gọi tay thợ bấm huyệt
kiểu Thái được dì Julia khen không dứt miệng đến. Vốn tưởng một chú già
sẽ lù lù xuất hiện, ai ngờ lại là một anh trai trẻ vạm vỡ, tay chân linh hoạt,
kỹ thuật đúng là không tệ.

Mười mấy phút trôi qua, tôi vừa cắn răng vừa rên lên khe khẽ: “Ưm,

anh được lắm, về sau để tiểu thư đây bao...”

“Xin hỏi có cần ‘dịch vụ đặc biệt’ không ạ?” Anh thợ bấm huyệt

nhấn mạnh hai chữ “đặc biệt”.

“Ớ...” Tôi gãi đầu, thầm nghĩ lại còn có dịch vụ “đặc biệt” nữa à,

không ngờ ngành bấm huyệt cũng phát triển đa dạng cỡ này, nhưng suốt
mấy ngày liền không ngủ được, trán tôi sắp nổi mụn đến nơi rồi, ngủ đủ giấc
vẫn quan trọng hơn.

“Thôi thôi, lần sau hẵng hay.” Tôi khẽ xua tay.

Anh thợ bấm huyệt cũng không cố đấm ăn xôi, lịch sự cảm ơn, lại

còn biết ý tắt đèn hộ tôi, lặng lẽ thu dọn xong xuôi bèn lui ra, đi gặp chú
quản gia nhận tiền công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.