BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 83

Chú quản gia, tôi gọi là chú Đức, có bố là người Đại Lục di cư sang

Đài Loan sau thế chiến hai, nửa đời làm lính, xuất ngũ xong vào làm ở nhà
tôi cũng đã hai mươi năm có dư. Chú là người chứng kiến tôi trưởng thành,
sau khi bố tôi qua đời, mẹ cả bận sự nghiệp, mẹ đẻ bận shopping, không ai
có thời gian để ý đến tôi, gánh nặng chăm sóc tôi đặt cả lên vai chú Đức, đối
với tôi, chú còn thân thiết hơn cả người nhà.

Chú Đức không có người thân ở Đài Loan, vợ chú mất sớm, không

để lại con nối dõi, đối với chú, nhà họ Lâm có lẽ đã trở thành gia đình thứ
hai của mình.

Tôi ôm cổ chú, nũng nịu cọ má vào khuôn mặt thô ráp: “Cháu biết

rồi, biết rồi, chú cứ lèm bèm như bố Tinh Thần ấy.”

“Tuổi chú có làm ông của cô chủ cũng được ấy chứ.”

“Hứ, cháu không quan tâm, cháu có ông rồi, nhưng không có bố,

Tinh Thần muốn chú Đức làm bố.” Tôi nháy mắt cười.

Chú Đức xấu hổ cười hà hà, khóe miệng đầy nếp nhăn: “Mau đi đi,

đừng để mấy cậu nhà họ Trịnh đợi lâu quá.”

Thấy chú khom lưng định đóng cửa xe, lòng tôi tự dưng chùng

xuống. Chú Đức tuổi cũng cao thật rồi...

Lắc đầu, lắc luôn cả mấy cảm xúc khó hiểu này đi, tôi vênh mặt

bước vào nhà hàng kiểu Pháp cao cấp trước mặt.

Nhà hàng có nhân viên phục vụ đứng ngay lối vào chờ dẫn bàn cho

khách, lối bài trí tông màu đen kết hợp vàng kim theo phong cách xa hoa kín
đáo, trần nhà buông rủ một bộ đèn pha lê trong suốt đồ sộ, cả không gian tỏa
sáng lấp lánh rực rỡ, làm tôi phải nheo nheo mắt, hồi lâu sau mới thích ứng
được với thứ ánh sáng chói mắt này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.