BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 85

Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu cứ phải kìm nén ấm ức thể

nào tôi cũng phát bệnh, nên tôi cũng chẳng khách khí gì mà không tố tội
hắn: “Cháu quả thật rất phật ý đấy, hôm đó Trịnh Sở Diệu bị cháu bắt quả
tang dây dưa với một con bé làm công trong khách sạn, hai người bọn họ
giằng giằng kéo kéo, trông thân mật lắm...”

“Ối? Có chuyện này ư?” Chú Mạnh Hy hơi nhướng mày, tỏ vẻ dò

hỏi, “Sở Diệu, cháu và cô bé ấy là...”

“Không quen, không liên quan.” Hắn ta lạnh lùng quăng ra một câu

trả lời qua quýt.

Tôi mím môi, hừ khẽ: “Lừa ai thế?”

“Sở Diệu đã nói là không quen thì hẳn là không quen đâu...” Đánh

hơi thấy mùi thuốc súng bốc lên từ lời qua tiếng lại giữa chúng tôi, chú
Mạnh Hy đổi chủ đề, “Tinh Thần chắc là đói rồi nhỉ?”

Thân là tiểu thư con nhà gia thế, chăm lo vóc dáng cũng quan trọng

không kém chăm lo tiền bạc, không có nhan sắc, không có tài sản, thì chỉ là
một cô nàng mắc bệnh công chúa tầm thường mà thôi.

Vì vậy, tôi liếc qua hình ảnh lung linh trên tờ thực đơn, nuốt nước

miếng, bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Cũng không đói lắm ạ.”

“Không đói cũng ăn một chút vậy, chúng ta gọi đồ nhé.” Chú Mạnh

Hy nở nụ cười, giơ tay lên, nhân viên phục vụ đứng chờ sẵn bên bàn lập tức
đưa thực đơn tới.

“Set rau xanh.” Trịnh Sở Diệu đẩy thực đơn ra xa, không cả buồn

nhìn.

“Trịnh Sở Diệu ăn chay? Sao tôi không biết nhỉ?” Tôi ngạc nhiên

ngẩng phắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.