vặt nữa. Sự cố gắng của La Thế Triết cũng dần dần được đền đáp, được
thăng chức và tăng lương, cũng có chút sự nghiệp rồi. Năm Đông Đông lên
bốn, đơn vị của La Thế Triết phân xe cho công nhân viên, La Thế Triết thế
mà cũng có tiền để đăng ký một suất, những tháng ngày này cũng đã dễ thở
hơn đôi chút. Sau đó La Thế Triết nói, Giản Minh à, về quê thăm cha mẹ
em đi.
Lời đề nghị của La Thế Triết về quê thăm cha mẹ vợ làm Giản Minh
rất vui, xét cho cùng, những chuyện không vui chẳng qua là những buồn
phiền nhất thời lúc đó mà thôi, thời gian đã trôi qua rồi, những chuyện
không vui rồi cũng sẽ qua, đều là người một nhà, đâu cần phải so đo, tính
toán làm gì? Vội vàng chuẩn bị hành lý, La Thế Triết chuẩn bị sẵn rượu
ngon thuốc thơm cho cha vợ, lái xe chở vợ con về nhà cha mẹ vợ ăn Tết.
Lần này, thái độ của cha mẹ Giản Minh, khác hẳn hoàn toàn với lần
đầu tiên La Thế Triết đến đây, họ dọn dẹp nhà cửa, xịt nước lau chùi sân
vườn, ngoài cổng còn treo hai lồng đèn màu đỏ tượng trưng cho ngày vui,
khuôn mặt của cha Giản Minh tràn ngập niềm vui, ra tận đằng xa để đón,
gặp ai cũng thông báo, người con rể thành đạt về thăm nhà. Thực ra, chiếc
xe La Thế Triết mua rất bình thường, nhưng cha của Giản Minh cứ bắt con
rể phải cố gắng lái xe đến đậu trước cổng nhà. Mẹ Giản Minh nói: “Ui
chao, lần này cứ gọi là nở mày nở mặt nhá, mấy ngày trước, con rể của ông
Triệu nhà trên lái xe về đậu trước cổng nhà, cha con cứ tức điên hết cả
người…”.
Đầu óc u mê của Giản Minh vẫn luôn không hiểu được, người ta đậu
xe trước cừa nhà thì có gì tốt, nhưng mấy năm nay được rèn luyện quen rồi,
dù gì cũng có một chút tiến bộ, phụ họa theo: “Để xem mấy năm tới bọn
con có tiết kiệm được tiền mua một chiếc tốt hơn không.” Cũng chỉ nói thế
thôi mà cha mẹ mặt mày hớn hở hết cả lên, “Ừ, đổi một chiếc đắt hơn đi.”
Giản Minh không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ biết bĩu môi cười ngốc
nghếch.