BỆNH TÌNH YÊU - Trang 115

Giản Minh đề nghị, “Đúng rồi, lúc nào rảnh chúng mình về thăm mẹ

anh đi.”

Giọng điệu La Thế Triết dứt khoát: “Không đi.” Im lặng một lúc, bỗng

nhiên cười lạnh lùng, “Thực ra cũng đều vì tiền bạc cả.”

Giản Minh hiểu được những vất vả anh đã làm cho gia đình nhỏ bé

này, an ủi: “Thế Triết, anh đừng nói thiếu khách quan như vậy nữa.”

Chỉ số thiếu khách quan của La Thế Triết tỉ lệ thuận với chỉ số được

thăng chức của anh, sau Tết, anh được điều đến ngân hàng thành phố làm
giám đốc ngân hàng, trách nhiệm nặng nề hơn, lần cất nhắc rất quan trọng,
anh còn trẻ như thế này, ngày tháng còn dài, tiền đồ rộng mở. Đông Đông
lớn rồi nên gửi đi nhà trẻ, việc đưa đón mỗi ngày vẫn do Giản Minh phụ
trách, mặc dù nói bận rộn, nhưng so với những ngày trước đây, Giản Minh
cuối cùng cũng đã có thời gian dành riêng cho mình. Cuộc đời chỉ ban tặng
cho cô một chút vậy thôi, mà đã đủ làm cho Giản Minh cảm thấy vui vẻ.
Có lúc đón Đông Đông từ nhà trẻ về, dẫn con đi dạo phố, tiêu hết tiền có
trong người, đến năm đồng cuối cùng trong túi, cũng lôi ra mua bánh ngọt
khi đi ngang qua tiệm bánh, hai mẹ con cùng ăn, sau đó gọi điện thoại cho
La Thế Triết: “Chồng ơi, tiền trong ví đã hết sạch, chi viện ngay lập tức…”.

La Thế Triết lái xe đến đón vợ con về nhà, Giản Minh nhét mình trên

ghế xe hơi, thoải mái nói chuyện suốt, “Thế Triết, chỉ cần có anh là đủ rồi,
trong túi có trống rỗng cũng không sợ.”

La Thế Triết nhìn Giản Minh, ánh mắt ấm áp, cầm lấy ngón tay còn

vương đầy mùi bánh ngọt, đưa lên môi hôn nhẹ, nói: “Giản Minh, chắc lâu
lắm rồi em chưa mua quần áo cho mình hả?”.

“À, đúng vậy.”

“Cuối tuần dẫn em đi mua quần áo nhé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.