BỆNH TÌNH YÊU - Trang 127

sao à?”.

“Đương nhiên là không dễ dàng như thế, ngay từ lúc bắt đầu em đã

không đồng ý ly hôn…”.

Ngày đó Giản Minh đi về nhà, cửa chính đang mở, cả nhà rối tung lên,

La Thế Hoa cũng có mặt ở đó, lo lắng đến phát điên lên, đang trút giận lên
anh trai và mẹ: “Chị dâu mà có mệnh hệ gì, con sẽ không tha thứ cho hai
người.”

Nghe thấy cô nói như vậy, Đông Đông vô vọng níu lấy vạt áo của La

Thế Triết, khóc sụt sịt: “Cha ơi, con muốn có mẹ.”

Cho dù La Thế Triết đã từng gặp nhiều cảnh đời và trận chiến lớn hơn

thế này, gặp phải chuyện này cũng khó tránh khỏi hoang mang, dỗ dành
con, kiểu an ủi rất yếu ớt: “Đông Đông ngoan, đừng sợ, có thể lát nữa mẹ
sẽ về.” Lại tự lẩm bẩm một mình: “Có cần phải báo công an không nhỉ?”.

Bà La cũng sợ hãi không kém, nói vẫn mạnh miệng và có chút gì đó

như tự trấn an mình: “Trông có vẻ ngốc nghếch, khờ khạo, chắc không đến
nỗi đâu.”

Giản Minh bước vào nhà: “Đúng rồi đó, không đến nỗi đâu.” Cô gọi

Đông Đông, ngọt ngào và thân mật khác thường: “Cục cưng, mẹ về rồi…”.
Ôm con vào lòng, Giản Minh giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì: “Con đi
ra ngoài dạo phố một lát, con xin lỗi, quên mang theo điện thoại, để mọi
người phải lo lắng rồi.” Cô hỏi Thế Hoa: “Đã ăn cơm chưa?”.

Thế Hoa trả lời: “Dạ chưa ạ.”

“Nào, đến đây giúp chị nấu cơm, mọi người đói hết cả rồi.”

La Thế Triết rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói xen vào: “Gọi cơm hộp

đi, cô cũng mệt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.