BỆNH TÌNH YÊU - Trang 144

năng lực hơn con, cần con phải lo sao? Chúng ta đừng cố chấp, tỉnh táo một
chút được không?”

Giản Minh định nói phải nhìn thấy Đông Đông sống tốt cô mới yên

tâm được, nhưng đoán rằng lý do này sẽ càng làm cha mẹ tức giận thêm, cô
nói kiểu khác, “Con ghi danh học một khóa kinh doanh, có cái bằng đó
trong tay mới tìm được việc tốt hơn một chút. Ở nhà chúng ta đây đi học
không tiện lắm.”

Lần này, cha mẹ Giản Minh không phản đối nữa. Giản Minh không để

cho cha mẹ quá thất vọng, cho dù tám mươi vạn không đáng giá trong mắt
cha mẹ, nhưng cô vẫn để tiền lại, “Cha mẹ cất giúp con đi, mặc dù không
nhiều, nhưng nhỡ khi trong nhà có chuyện gì cần dùng gấp, có thể lấy đó ra
đắp vào.”

Cha mẹ Giản Minh cầm lấy thẻ tiết kiệm, “Ừ, cha mẹ cất đây cho con.

Nếu con cứ một thân một mình như thế mãi, cũng đành phải lấy số tiền này
dưỡng lão rồi. Tiền đưa hết cho cha mẹ, con còn đủ tiền tiêu không?”

Trong tay của Giản Minh không có bao nhiêu tiền, nhưng không dám

mở miệng nói với cha mẹ, cố làm ra vẻ tự tin, đáp: “Đủ ạ.”

Giản Minh nghĩ rằng, cho dù có thảm hại và tơi tả như thế nào đi

chăng nữa, cô cũng đã làm bừa cho xong hết mọi chuyện, đã kết thúc rồi,
chỉ cần cô cố gắng một chút, làm việc cho tốt, đợi cô tích lũy được một ít
thì tất cả mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng cô đúng là quá ngây thơ, ly hôn chỉ là
sự khởi đầu của muôn vàn khó khăn, trắc trở, bị bắt nạt, bị bỏ rơi, bị phản
bội, những việc này rồi cũng sẽ qua. Điều mà không qua được, đó là đối
mặt với vận mệnh, lưng càng cúi xuống càng thấp, ước mơ càng đi vào
thực hiện càng thấy nó thu hẹp lại…

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.