BỆNH TÌNH YÊU - Trang 174

của tôi.” Không có ai lên tiếng nữa, Lăng Lệ ngồi xuống, mở quyển theo
dõi bệnh tình của Giản Minh ra, lấy bình Insulin của cô ra, đổi thuốc tiêm,
chỉ định lại liều lượng sử dụng, dùng sức ký tên vào đó, thả mạnh bút
xuống. Bước đến trước giường hỏi Giản Minh, “Bây giờ thế nào rồi?”

”Đỡ hơn một chút rồi.” Giản Minh đáp lời. Cảm giác nôn nao bớt đi

nhiều, nhưng cảm giác hoảng sợ vẫn lẩn quẩn trong cơ thể cô.

“Anh đưa em về phòng bệnh”, Lăng Lệ dìu Giản Minh đứng dậy, một

tay đỡ bình truyền, một tay ôm lấy cô. Bây giờ tâm trạng của Lăng Lệ
không khác gì với người nhà của bệnh nhân, người anh để tâm mà người
khác lại chẳng để ý, chẳng coi trọng, không biết phải tức giận như thế nào
đây.

Giản Minh cất bước đi rất khó khăn, cảm giác cơ thể nặng như chì

nhiều lúc làm cô muốn ngã gục. Đi qua hành lang với vô số người bệnh,
chào hỏi những người bệnh cô quen biết, còn phải chống đỡ với không biết
bao nhiêu anh mắt kinh ngạc của mọi người, cô này cũng dữ quá ha, đích
thân phó chủ nhiệm Lăng dìu cô về phòng bệnh. Trong lòng Giản Minh vô
cùng sợ hãi, thở dài một hơi.

“Vẫn thấy khó chịu à?”, Lăng Lệ căng thẳng.

“Không.” Giản Minh thẳng thắn, “Không phải của mình, cứ lấy về cho

bằng được, thể nào cũng bị báo ứng.”

Thái độ của Lăng Lệ như đang nói, anh không hiểu ý cô.

“Giường bệnh đó không phải của em, em cứ chiếm lấy, cho nên tự

nhiên lại bị hạ đường huyết. Mà hôm nay em có quên ăn cơm đâu chứ.”

“Truyền Insulin vào cần phải có một thời gian thích nghi, em bị hạ

đường huyết, có thể thấy rằng em ngày càng mẫn cảm với Insulin, đây là
một việc tốt.” Lăng Lệ giải thích, “Có điều khi xảy ra tình trạng hạ đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.