BỆNH TÌNH YÊU - Trang 211

Lăng Lệ đâu dễ dàng buông tay như thế, “Thêm một chút nữa thôi,

mười phút được không?”

Giản Minh tiếp tục loay hoay, “Mười phút ư? Anh điên rồi à?”

“Mười giây.” Lăng Lệ ra sức ôm chặt lấy Giản Minh, “Ngoan nào,

đếm đến mười.” Anh ôm Giản Minh trong lòng, dán cằm vào trán cô, nhắm
mắt lại, bên tai là tiếng sóng vỗ bờ, hơi thở của Giản Minh ấm áp, cảm
nhận từng nhịp tim của cô, từng nhịp từng nhịp, đếm từ một, đến mười, cô
không động đậy, thế là, đếm đến hai mươi. Trái tim của Lăng Lệ trôi theo
từng giây, từng giây đó, mềm dần rồi vỡ vụn ra, chỉ cần thổi một hơi sẽ
biến thành tro bụi. Anh buông lỏng Giản Minh ra, nâng khuôn mặt cô lên,
ánh mắt cô như nước hồ thu, đôi môi mím lại, e lệ, yếu đuối, giống như một
con thỏ vừa bị làm cho kinh sợ, đây chính là vẻ đẹp có thể làm tan chảy
băng đá trong suy nghĩ của anh, đôi môi của Lăng Lệ áp vào môi của Giản
Minh, ngày đó, trên ban công lộ thiên, khi cô cười rạng rỡ dưới ánh nắng
mặt trời, anh đã muốn làm như vậy rồi.

Giản Minh cúi đầu xuống, lại nhanh chóng rúc vào lòng Lăng Lệ, vẫn

dán mặt vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ phát ra từ phía quần áo anh, “Không
được, không được.”

Lăng Lệ dở khóc dở cười, “Tại sao lại không được?”

Đôi tay của Giản Minh vẫn ôm chặt lấy vòng eo của Lăng Lệ, giống

như trốn con chó con ấy, sợ rằng có người nào đó kéo cô ra khỏi nơi trú
ngụ an toàn này vậy, “Em đã đồng ý với anh cái gì đâu, cho nên không
được.”

Lăng Lệ thở dài, dí cằm vào trán của Giản Minh, “Thật sự phải đợi

đến ngày mai sao? Giây phút tiếp theo được không?”

“Không được, để em suy nghĩ thêm một chút nữa đi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.