BỆNH TÌNH YÊU - Trang 279

Một đĩa xoài được cắt thành từng miếng nhỏ, vàng ruộm đưa đến

trước mũi của Giản Minh, Văn Quyên đang hỏi, “Người bác sĩ đó là chú út
trong gia đình này, đẹp trai không?”.

Ánh mắt kinh ngạc của Giản Minh dời từ tấm ảnh qua Văn Quyên,

thái độ hoảng sợ, giọng nói cũng hoảng sợ, “Chính là cái người họ hàng mà
phải giấu việc dì đã ăn thịt heo đó hả?”.

“Chính nó chứ còn ai vào đây nữa?”, Văn Quyên cầm lấy nĩa ăn xoài,

so với sự hoảng sợ của Giản Minh, dì ấy thản nhiên hơn rất nhiều, “Cái
thằng này cái gì cũng tốt cả, có điều bị bệnh nghề nghiệp quá nặng, lúc nào
cũng đưa cái mác bác sĩ ra, làm phiền người khác.”

Giản Minh đang nhai trong miệng, “Nhưng, nhưng, nhưng, là anh ấy,

anh ấy và Trọng Hằng có vẻ như gần bằng tuổi nhau.”

“Cha mẹ chồng của dì sinh nó muộn mà, ngày còn nhỏ, dì nuôi nó và

Trọng Hằng không à.” Văn Quyên tỏ ra vô cùng thân thiết, xiên một miếng
xoài nhét vào miệng Giản Minh, “Ngọt quá đi, ăn một miếng không sao
đâu, chúng ta đừng nói cho chú Lệ là được.”

Giản Minh nuốt miếng trái cây đó xuống, trong lòng suy nghĩ rất mơ

hồ, rất tốt, đồng phạm với phu nhân, không thể nào tố cáo Văn Quyên trước
mặt bác sĩ được rồi, dì ấy ăn thịt đầu heo, còn cô ăn xoài ngọt…

Vì việc nấu ăn, nên người giúp việc gọi Văn Quyên đi, Giản Minh còn

đứng ngơ ngẩn trước cây đàn dương cầm, cô hoán đổi vị trí thành công, từ
một thư ký đến giúp đỡ nấu cơm biến thành đối tượng khách mời đến dự
tiệc của bà chủ, cô bị cả gia đình này “âm thầm bày mưu tính kế” lừa cô, có
ấu trĩ không cơ chứ? Nhìn ra ngoài cửa sổ, vườn cây xanh ngắt rợp bóng
mát, hoa hồng bung cánh khoe sắc, Giản Minh như chợt tỉnh ra, đây là một
buổi xem mắt, đây là hồng môn yến, gọi điện thoại cho Lăng Lệ, gần như là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.