BỆNH TÌNH YÊU - Trang 280

nhấc máy luôn ngay sau khi đổ tiếng chuông đầu tiên, giọng nói không mấy
thiện cảm, còn có chút nóng vội, “Anh đang ở đâu vậy?”.

“Đang ở sau lưng em.” Giọng nói của Lăng Lệ được lặp lại ngay bên

tai cô, ngay sau lưng cô, “Biết ngay mà, em rất muốn gặp anh.”

Giản Minh nhận ra, cô bị người ta chọc ghẹo, xấu hổ, khuôn mặt ửng

đỏ.

Lăng Lệ cúi người xuống, áp sát vào cô, giống như vờn mèo, “Đừng

có ngại ngùng, anh thích điệu bộ này của em.”

“Em không thích.” Giọng nói của Giản Minh nặng nề hơn, “Em vô

cùng không thích.”

Lặng Lệ ngồi xuống cái ghế trước cây đàn, “Thích một chút thì có mất

mát gì đâu. Qua đây nào.” Anh giơ tay về phía Giản Minh, Giản Minh
không thèm nắm lấy tay anh, anh bá đạo kéo cô qua, ấn ngồi xuống bên
cạnh, “Nghe bài này đi.” Ngón tay lướt trên phím đàn, ting ting tang tang,
ca khúc Eyes on me Giản Minh thích nhất. Giọng nói khàn khàn của Lăng
Lệ hòa theo tiếng đàn, “Bây giờ thấy thích hơn chút nào chưa?”.

Giản Minh không trả lời, ánh mắt rơi trên bàn tay đã từng luồn vào

mái tóc mượt mà của cô, sao có thể không thích được cơ chứ? Sao có thể
chỉ thích một chút thôi được? Không chỉ một lần, trong góc tối của giấc mơ
nào đó, ảo tưởng rằng anh sẽ mỉm cười với cô, còn cô cũng chỉ có thể đáp
trả bằng nụ cười tươi thắm nhất, nụ cười viên mãn như chưa từng vấp phải
một sự tổn thương nào, chưa bao giờ gặp phải thất bại nào. Nhưng bản thân
mình ở hiện tại thì sao, có thể được như thế không? Hy vọng là mình có
thể, có thể không cảm thấy hổ thẹn với đôi tay lướt trên phím đàn, đánh cho
cô nghe bản nhạc kỳ diệu này, không hổ thẹn với sự tìm kiếm kiên trì của
anh, không hổ thẹn với tấm lòng sẵn sàng gánh vác mọi thất bại của cô…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.