BỆNH TÌNH YÊU - Trang 285

Giản Minh trả lời từng câu, trong lòng cũng hiểu rõ, cô có đứa con

riêng lớn như vậy, so với Lăng Lệ, điều kiện thua kém nhiều quá. Nghe
Lăng Khang bảo cô hôm nào đưa Đông Đông đến đây ăn cơm, trả lời
không thật lòng lắm, “Dạ được.”

“Có đứa trẻ bảy tám để chơi, cuộc đời tôi coi như có nơi để gửi gắm

rồi, không cần phải đi đánh mạt chược suốt ngày nữa.” Văn Quyên phát
ngôn những câu nói kinh khủng với Lăng Lệ và Trọng Hằng, “Vốn dĩ hy
vọng hai anh chàng này đẻ một đứa con nít để tôi chăm sóc, chơi đùa,
nhưng mà hai người không chịu tiếp sức, tuổi tôi bây giờ lại đẻ không ra
nữa.” Dì liếc nhìn Lăng Khang, “Trừ phi anh đi tìm ai đó đẻ giùm, tác
thành cho ước mơ của cuộc đời mà tôi đang theo đuổi, nhưng mà chúng ta
chỉ muốn tìm một đứa trẻ con về chơi cùng, đưa anh ra đền bù vào đó, như
thế chẳng phải em hy sinh quá nhiều hay sao?”. Văn Quyên cố tình làm ra
vẻ như thật, thản nhiên thở dài một hơi, “Cuộc đời ấy à, sao mà gian khổ
quá.”

Bảo ông chủ đi tìm người đẻ hộ? Trời ơi, Giản Minh cảm thấy, thôi

xong rồi, dây thần kinh phụ trách việc cười đùa của cô đã không còn nghe
lời sai bảo của cô nữa, cô nghiêng đầu ôm miệng cười ngất, mặt và cổ đều
nhuốm một màu hồng tươi.

Ba người đàn ông của gia đình nhà họ Lăng chịu không nổi, chẳng

thèm để ý đến lễ nghi trên bàn ăn nữa, lấy đũa gõ vào bàn, “Kháng nghị,
kháng nghị.” Sau đó phụ huynh lớn tuổi Lăng Khang rất thức thời, nhắc
đến trọng điểm, “Giản Minh, mau đưa Đông Đông đến đây, sau đó sinh
thêm cho Lăng Lệ một đứa, như thế cuộc đời của chị dâu em mới có hy
vọng.”

Giản Minh vừa cười đến nỗi không ngừng lại được, lại vừa muốn

khóc, ngân ngấn nước mắt, không nói nổi câu nào. Dáng vẻ của niềm hạnh
phúc, sinh động như thật, giơ tay ra là đã có thể chạm vào được, chỉ có
điều, đừng có bày sẵn ra trước mặt cô nhiều đến thế, cô tiêu hóa không nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.