BỆNH TÌNH YÊU - Trang 284

đất ở cơ quan và công ty, Văn Quyên lâu lâu lại chen mấy câu kinh điển khi
đánh mạt chược. Giản Minh không biết đánh bài mạt chược, cơ bản là nghe
không hiểu, lặng lẽ ngồi ăn suốt. Bởi vì tiêu điểm trên bàn ăn không phải là
cô nữa, dần dần thả lỏng tinh thần, mới bắt đầu còn cảm thấy khó nuốt, sau
đó Văn Quyên và Lăng Lệ khuyên cô uống hai ngụm nhỏ rượu vang, rồi
cũng ăn hết thức ăn trên đĩa của mình.

Lăng Lệ gắp cho chị dâu một miếng thịt bò, Văn Quyên làm ra vẻ ăn

uống có điều độ, “Mỡ máu của chị cao, không ăn thịt đâu.”

Lăng Lệ đã quá thông thuộc tất cả, “Thôi đi ạ, chắc sau lưng bọn em

chị ăn tích cực lắm chứ gì, ỷ thế chú em của chị là bác sĩ, căn bản không sợ
bị nghẽn mạch máu.”

Giản Minh không nhịn nổi, bật cười.

Văn Quyên bịa chuyện, “Đừng có trách mỗi mình chị nhá, Giản Minh

cũng thế đấy, khi chú chưa tới, cô ấy ăn luôn hai quả xoài, đã thế em còn
gắp nhiều thức ăn cho cô ấy nữa.”

Lăng Lệ đáp, “Chị bớt bịa chuyện lại đi, Giản Minh không có gan làm

chuyện đó.”

Thái độ của Văn Quyên rất nghiêm túc, rất nghiêm túc, “Cái thằng

này, thiên vị mà chẳng có chút hàm lượng kĩ thuật nào cả.”

Lăng Khang và Trọng Hằng bật cười, khuôn mặt Giản Minh đỏ bừng

lên, cũng cười theo. Vừa cười cô vừa cảm thấy, đây đúng là nhân cách phân
liệt, cô rõ ràng không muốn thành ra như thế này, nếu cứ cười nữa, bữa
cơm này có lẽ là một buổi hồng môn yến thành công, một buổi xem mắt
hoàn hảo.

Sau khi cười thoải mái, Lăng Khang hỏi Giản Minh, Đông Đông năm

nay mấy tuổi rồi? Học lớp mấy? Cao bao nhiêu rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.