BỆNH TÌNH YÊU - Trang 306

em không quan tâm nổi nữa.” Lăng Lệ ôm lấy vai Giản Minh, đang định
ôm cô an ủi thì chuyên gia anh hẹn trước đến rồi, đầu tóc bạc trắng, vừa
vào phòng bệnh đã gọi, “Lăng Lệ…”.

Lăng Lệ bước về phía trước, “Cháu xin lỗi, muộn thế này còn làm

phiền chú.”

Ngay sau đó, anh em La Thế Triết và Tô Mạn cũng đều đã đến, xách

theo những thứ Đông Đông cần dùng, không ngờ đầy một valy, đồ ăn, áo
quần đến đồ chơi, tranh vẽ đều đầy đủ cả, chỉ hy vọng con trai nhìn thấy
những thứ bình thường mình thích nhất sẽ có chút phản ứng, nhưng Đông
Đông cũng vẫn như thế, mắt khép hờ, giống như xác định tuyệt giao với
chốn trần gian, hồn bay trong không trung. Chuyên gia kiểm tra cho Đông
Đông, gia đình phải lánh đi, đứng ngoài phòng bệnh chờ, Thế Hoa khóc
thút thít, kéo tay Giản Minh, “Đông Đông có trở lại bình thường được
không chị?”.

Giản Minh lắc đầu, “Chị không biết.” Ngừng một lúc, “Sẽ khỏi thôi

em ạ”, rồi ngay lập tức, nước mắt rơi ra, dựa vào lòng Thế Hoa, “Chị sợ
quá.”

Thế Hoa khóc, “Em cũng sợ…”. Hai cô gái đứng tựa vào nhau khóc

thút thít, người rơi nước mắt tiếp theo là La Thế Triết, anh không hề do dự,
mở rộng vòng tay, kéo hai cô gái đang ôm nhau khóc đó tựa vào vai anh,
đây là người một nhà, cho dù ở giữa có bao nhiêu thù hận đan chéo vào
nhau, mặc cho giữa bầu trời và mặt biển bị ngăn cách, nhưng vẫn mật thiết
không thể tách rời, vững chắc không thể đạp đổ, giữa họ có sợi dây huyết
thống ràng buộc với nhau, Đông Đông, đây là sự thật mà Tô Mạn và Lăng
Lệ cho dù có giở hết cách cũng không thể nào thay đổi được, họ chỉ có thể
đứng bên cạnh quan sát mà thôi.

Điện thoại của Lăng Lệ đổ chuông, giờ này gọi điện thoại đến quấy

rầy, chắc chắn là Lăng Khang, cứ nghĩ rằng đêm nay chú Hai sẽ thu phục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.