BỆNH TÌNH YÊU - Trang 49

trắng toát nơi đây, hét lên với y tá, “Kê thêm giường bệnh, 106…”.

Cái gọi là 106 đó, là một chiếc giường đơn giản thấp tè, Giản Minh gật

đầu chào hàng xóm của mình, giường 105, một cụ bà mập mạp, đi lại
không tiện, móm mém cười với cô. Cụ bà hỏi thăm, “Này, con gái, nhà
cháu ai bị bệnh đấy?”.

Một câu nói làm Giản Minh muốn rớt nước mắt, đến đây nằm viện đa

phần đều là người già từ năm sáu chục tuổi trở lên, chắc hiếm người trẻ tuổi
như cô nhỉ? Sáu mươi tuổi, ít nhất con cháu cũng đầy nhà rồi, nếu có chết,
chắc cũng chẳng còn gì phải hối tiếc nhiều? Nhưng tầm tuổi này của cô mà
chết, phải tính thế nào đây? Đông Đông vẫn còn nhỏ như thế, cha mẹ già cả
của cô vẫn chưa được cô chăm sóc ngày nào. Đến giờ này phút này, Giản
Minh chợt phát hiện ra, bình thường thì cảm thấy căm hận thế giới này quá
lạnh lùng thờ ơ, chia bè kết phái, trần trụi thô tục đến mức làm người ta
thấy phẫn nộ, nhưng một khi có cơ hội để cô nói lời tạm biết với thế giới
này, cô lại có chút gì đó không đành lòng.

Cụ bà giường đối diện đó nào đâu biết được rằng, trong nháy mắt, suy

nghĩ của Giản Minh đã bay đến nơi nào rồi, vẫn tha thiết hỏi, “Con gái, là
mẹ con bệnh hay cha con bệnh vậy…”.

“Không phải, người bị bệnh là cháu. Cha mẹ cháu vẫn khỏe lắm ạ.”

Liếc thấy nét mặt kinh ngạc, thương cảm trong đôi mắt của cụ bà, Giản
Minh cảm thấy ngại ngùng hơn nữa, đành phải chống chế, “Bệnh mãn tính
mà, con người rồi ai cũng bị thôi, khống chế lại, có khả năng sẽ khỏi
bệnh…”.

Cụ bà thôi hết kinh ngạc, thái độ trở lại bình thường, phều phào phụ

họa theo, “Đúng rồi, còn trẻ mà, không sao đâu…”.

“Giường 106 đâu?”, một bác sĩ nữ dáng người nhỏ con, mặc áo blouse

trắng bước qua, trắng trẻo, dịu dàng, đột nhiên xuất hiện trong không gian

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.