Đi vòng qua bình phong, Giản Minh nở nụ cười với người phụ nữ
đang nằm trong chiếc ghế lười màu đỏ dưới cửa sổ kia, “Phương Nam, đến
lúc nào thế?”.
Phương Nam uống ngụm rượu vang trong ly, lười biếng như một chú
mèo, nụ cười như con hồ ly, giọng nói hơi trầm khàn, nhưng lại rất gợi
cảm, “Đến được một lúc rồi, anh Lệ ra ngoài mua giúp chị ít đồ rồi.”
Giản Minh nhặt quần áo dưới đất lên, từ áo khoác, dây nịt, cả quần lót
và áo lót, từ cửa đến phòng ngủ của cô và Lăng Lệ, chăn gối trên giường
ngủ ngổn ngang, xộc xệch, tay của Giản Minh run lên, trái tim cũng run
lên, ý muốn trốn chạy trước đây lại lần lượt kéo về, cô cũng không biết
mình đã chế ngự nó lại như thế nào, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mang tất cả
quần áo bỏ vào trong rổ đựng đồ dơ, quay trở lại phòng khách, tiện thể đặt
xuống trước mặt Phương Nam đang mặc chiếc áo ngủ của Lăng Lệ, tán
chuyện, “Dạo này bận quá, nên cũng không vào bệnh viện thăm chị được,
sức khỏe chị dạo này thế nào?”. Ánh mắt không thể nào tự chủ được quét
qua đôi chân dài lộ ra dưới chiếc áo ngủ rộng kia, bởi vì quá gầy, hơn nữa
da cô ấy xạm đi, nên nhìn có vẻ không được mịn màng và mềm mại, gân
xanh lộ ra, xương cốt như muốn lòi ra khỏi da thịt, Giản Minh dời tầm mắt
đi, kiềm chế sự tò mò, lo lắng và sốt ruột lại, ví dụ như muốn hỏi xem làm
sao chị vào được đây? Rốt cuộc anh Lệ đang ở đâu? Có ý định muốn gọi
điện thoại cho Lăng Lệ hỏi xem rốt cuộc chuyện này ra thế nào, Giản Minh
đều đè nén lại hết, cô án binh bất động, đợi xem Phương Nam làm gì đã rồi
hẵng nói.
Phương Nam uống rượu vang của cô, trả lời Giản Minh, “Sức khỏe tốt
hơn nhiều rồi, đợi liệu trình hóa trị này kết thúc, phải chờ xem kết quả xét
nghiệm, chắc là không sao nữa.”
“Trông tinh thần chị tốt như thế này, chắc là không việc gì.” Giản
Minh lấy chiếc chăn mỏng trên ghế sofa đắp lên cho Phương Nam, “Có cần
uống sữa nóng không ạ?”.