BỆNH TÌNH YÊU - Trang 512

thiếu một chìa, hay là bảo họ mang về thay khóa mới, nếu như bị mất sẽ
chẳng an toàn chút nào.”

Lăng Lệ mới sực nhớ ra, “Anh chưa đòi lại chiếc chìa khóa của

Phương Nam.” Nhìn thấy Giản Minh trừng mắt nhìn, anh vội vàng giải
thích, “Lúc ấy anh quên mất, sau này khi nhớ ra, cảm thấy người ta tuyệt
đối sẽ không quay lại tìm mình, đòi lại chiếc chìa khóa thấy nhỏ mọn quá,
sau đó nữa thì chỉ nhớ đến em thôi, quên béng mất chuyện này…”. Dưới
ánh mắt của Giản Minh, giọng nói mỗi lúc một nhỏ đi, tại vì biết mình sai
chứ sao nữa.

Giản Minh trêu đùa, “Sao em cứ thấy anh giống như mong chờ có một

ngày nào đó người ta cầm chìa khóa, nửa đêm lặng lẽ xuất hiện trên giường
của anh, tạo cho anh một niềm vui bất ngờ chứ gì?”.

Lăng Lệ kêu oan, “Làm gì có chuyện đó, em biết anh ngủ thường chốt

cửa trong nhà, có chìa khóa cũng không vào được.”

Giản Minh bĩu môi, nhõng nhẽo, “Em thấy anh cố ý, cũng không nói

sớm với người ta, em ở đây thời gian dài như vậy mà anh cũng không lo
lắng xem em có sợ không, thật đấy, chẳng quan tâm đến em chút nào.”

Giản Minh chưa từng chỉ trích Lăng Lệ như thế này bao giờ, cho dù là

chỉ đùa, hôm nay chắc giận thật rồi, Lăng Lệ vội ôm bà xã vào lòng, cố hết
sức an ủi, “Không có thật mà, anh nói cho em nghe…”.

Giản Minh nghe Lăng Lệ kể xong một lượt, lấy thêm dũng khí, “Dạo

này anh còn đi thăm Phương Nam không?”.

“Mấy ngày nay hầu như không đi thăm,” Lăng Lệ vốn dĩ vẫn hay kể

hết cho Giản Minh nghe, để làm tiêu tan cảm giác không an toàn và không
vui trong lòng Giản Minh, kể từng chi tiết, giai đoạn hóa trị này của
Phương Nam đã kết thúc, nghỉ ngơi mấy ngày ở nhà, rồi sẽ quay lại kiểm
tra xem kết quả hóa trị như thế nào. Có điều mấy hôm trước gọi điện thoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.