Mặc dù Giản Minh có giấu giếm Lăng Lệ, nhưng việc Phương Nam
đến tìm cô cuối cùng anh cũng biết được. Phương Nam quay lại tái khám,
kết quả rất tồi tệ, giống như anh Kiều đã dự đoán, tế bào ung thư trong dạ
dày của cô không bị giết chết, mà còn có hiện tượng di căn, tiếp theo cho
dù có phẫu thuật khoét bỏ sâu hơn nữa, hay là tiếp tục hóa trị theo kiểu bảo
thủ, đối với sức khỏe hiện nay của Phương Nam, đây là cú sốc rất lớn,
đương nhiên cũng không thể nào để bệnh tình chuyển biến xấu hơn, nhưng
cách thức chữa trị an toàn rất khó tìm, quả thực rất nan giải. Là bác sĩ chữa
trị cho Phương Nam, cũng biết rằng gần đây Lăng Lệ chăm sóc Phương
Nam, bởi vì không tiện nói rõ với Phương Nam, hơn nữa lần tái khám này,
Phương Nam vẫn đến một mình, không có chồng đi cùng, anh Kiều đương
nhiên phải thông báo tình hình của Phương Nam cho Lăng Lệ. Anh Kiều
quả thực là… Trong lòng không ngừng lườm nguýt, vợ chồng kiểu này
cũng hiếm thấy, đã bị ung thư dạ dày như thế này mà vẫn uống rượu hút
thuốc, ăn lẩu chua cay, lăn lộn ở các hộp đêm, bệnh nhân không phối hợp
với bác sĩ cũng hiếm gặp, nói với Lăng Lệ, “Khó chữa trị lắm, tôi rất ít khi
nghĩ rằng phải buông tay bỏ mặc bệnh nhân, Phương Nam được coi là tiền
lệ của tôi.”
Lăng Lệ an ủi anh Kiều, “Đừng như thế, để tôi khuyên cô ấy xem
sao.”
Thế nên, anh đến phòng bệnh thăm Phương Nam. Phương Nam mấy
ngày không gặp Lăng Lệ, nhìn anh chậm rãi bước vào phòng bệnh, mắt
ngân ngấn nước, vẻ mặt như vừa tủi thân lại vừa mừng rỡ, “Em biết ngay
mà, anh sẽ đến.”
Lăng Lệ sốc lại tinh thần, “Đương nhiên là sẽ đến, nếu như em nghe
lời một chút, anh sẽ đến nhiều lần hơn.”
Phương Nam làm ra vẻ cực kỳ đáng thương, “Em sẽ nghe lời.” Cô đưa
một cánh tay về phía Lăng Lệ.