Suy nghĩ của Mạnh Thính với đám người bọn họ không giống nhau,
nếu không đánh cược, cả đời này cô sẽ không lấy lại được đồ của mình.
Viên xúc xắc có sáu mặt, đoán lớn hoặc nhỏ, cơ hội thắng thua chia đều.
Loại chuyện này coi như tùy thuộc vào vận may, dù sao cũng có một xác
suất nhất định.
Giọng điệu của cô mềm mại nhẹ nhàng, có hơi do dự: "Nhỏ."
Giang Nhẫn không chút để ý lắc nhẹ, khóe môi cong lên.
Anh không thèm nhìn cũng biết bên trong là con số sáu.
Cô ôm bộ váy, vừa nghiêm túc vừa sốt sắng quan sát bàn tay của anh.
Phía trên đỉnh đầu cô là ánh đèn màu cam ấm áp làm nổi bật lên
những sợi tóc mềm mại của cô. Đây là lần đầu tiên ánh mắt cô nhìn anh
chăm chú đến vậy.
Động tác của Giang Nhẫn dừng lại.
Thứ đồ chơi này đối với cô rất quan trọng sao? Rõ ràng chán ghét anh,
nhưng vẫn nguyện ý làm cuộc giao dịch này.
"Mạnh Thính."
"Hả?" Ánh mắt cô di chuyển đến khuôn mặt anh, giọng mũi vang lên
mang theo âm điệu nhu thuận kéo dài.
"Tự mình đến xem."
Cô có chút khẩn trương, bàn tay trắng như ngọc đặt lên trên chén đựng
xúc xắc. Giang Nhẫn cảm nhận được độ ấm khi cô đến gần, hương thơm
ấm áp của tháng 11, tựa như đốt cháy hết mọi nhiệt độ trên người.
Viên xúc xắc bên trong chén dần lộ ra trước mắt.