BỆNH YÊU - Trang 38

Giang Nhẫn mắc chứng nóng nảy, đây là bệnh tình khó mà kiềm chế

được.

Ai cũng không dám chọc anh, Hạ Tuấn Minh thấy sắc mặt anh không

tốt, không dám kéo nữa.

Mạnh Thính cũng biết.

Bầu không khí yên tĩnh hồi lâu.

Mạnh Thính có chút sợ hãi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi xin lỗi, đôi

mắt của tôi không thể nhìn ánh sáng được." Âm thanh nhẹ nhàng, giống
như cơn gió Giang Nam vây quấn lấy người ta. Mềm mại, lại trong veo.

Giang Nhẫn có hơi thất thần giây lát.

Chờ đến khi anh hoàn hồn thì cô đã hoảng loạn đi khỏi.

Bước chân cô hơi loạng choạng, chắc là nghĩ anh sẽ đánh cô.

Mùa thu của tháng Mười, bộ đồng phục phối hai màu xanh trắng tôn

lên bóng dáng mảnh mai tinh tế của cô.

Hạ Tuấn Minh ngơ ngác nói: "Thì ra không phải người câm." Giọng

nói thật dễ nghe, ngọt lịm từ bên trong. Không quá yểu điệu nhưng lại ngọt
ngào đến không ngờ.

Giang Nhẫn cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, trên đó đỏ ửng một mảng.

Bà nó, cây gậy chết tiệt kia đánh vào cũng thật đau quá.

Phương Đàm sau một lúc lâu mới đến hỏi: "Anh Nhẫn, anh chạm vào

kính râm của người ta làm gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.