Mạnh Thính theo sau lưng anh ra ngoài.
Cơn gió đêm hòa lẫn một chút khí sắc của mùa thu, từ gian phòng ấm
áp đi ra, một luồng khí lạnh tràn vào làm cho người ta run rẩy.
Người kia chân dài lại cao lớn như thế nên bước chân càng thêm dài.
Mạnh Thính sau lưng anh khập khiểng bước đi, không nói tiếng nào.
Bên trong Tiểu Cảng Thành, Thẩm Vũ Tình trợn mắt nhìn.
Suốt tối nay Giang Nhẫn không thèm nhìn cô ta chút nào hết. Giữa
bọn họ ngay đến quan hệ bạn bè cũng không phải, bởi vì cô ta theo đuổi
Giang Nhẫn, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không tỏ chút thái độ nào.
Mấy nữ sinh cùng lớp huýt cùi chỏ vào người cô ta, lúc này Thẩm Vũ
Tình mới hoàn hồn. Cô ta không kịp mặc áo khoác mà chạy nhanh ra ngoài.
Màn đêm tĩnh mịch.
Khi Thẩm Vũ Tình chạy ra ngoài đúng lúc trông thấy Giang Nhẫn
đang cúi đầu nhìn Mạnh Thính.
Mạnh Thính cẩn thận dè dặt, mỗi một bước đi đều dò xét. Giang Nhẫn
nhìn cô chăm chú, Thẩm Vũ Tình đoán không ra Giang Nhẫn nhìn Mạnh
Thính bằng ánh mắt như thế nào nhưng sâu trong đáy lòng cô ta bất chợt
sinh ra một loại nguy cơ không thể nói thành lời.
Bước chân của cô ta dĩ nhiên nhanh hơn nhiều so với Mạnh Thính với
đôi mắt bất tiện.
Thẩm Vũ Tình ra đến cửa bên hông, chạy đến cạnh Giang Nhẫn, đưa
tay ôm lấy eo của anh: "Giang Nhẫn, anh nhanh quay về nha."
Bầu không khí chợt yên tĩnh trong chốc lát, theo bản năng Giang Nhẫn
không nhìn cô ta, mà nhìn về phía Mạnh Thính.