BÍ ẨN CHIẾC NHẪN NGỌC SAPPHIRE - Trang 71

tâm đến bản thân mình. Mỗi lần trả tiền học phí cho tôi, bà ấy đều càu
nhàu rất lâu, tôi nghe mà thấy bực. Bà ấy nấu cơm cũng chỉ nấu riêng cho
một mình bà ấy, tôi phải ăn cơm ở bên ngoài. Mỗi ngày bà ấy cho tôi hai
mươi đồng, tôi mua quà sinh nhật xong thì không còn tiền nữa. Tối ngày 1
tháng 4, may mà tôi đã ăn bánh ga tô ở nhà bạn học, đỡ phải ăn cơm tối.

Tôi càng nghĩ lại càng tức giận, còn cảm thấy căm hận bà ấy vô cùng.

Không biết thế nào, tôi lại đi vào bếp, cầm lấy một con dao phay, và đâm
vào trong cổ bà ấy. Bà ấy chỉ kịp ú ớ kêu lên mấy tiếng, rồi lăn ra chết. Tôi
không thèm nhìn bà ấy nữa. Buổi tối hôm đó, vì phải tham gia tiệc sinh
nhật, sau lại đánh nhau với bà ấy, tôi rất mệt, liền đi ngủ luôn. Nửa đêm, tôi
không nghe thấy trong căn phòng kia có chút âm thanh nào. Buổi sáng, tôi
tới phòng bà ấy xem thử, bà ấy không động đậy, tôi cho rằng bà ấy đã chết
thật rồi và cắp cặp đi đến lớp như thường. Tôi lật tung mọi thứ lên tìm tiền,
sau đó tôi tìm được ví tiền của bà ấy, lấy đi hai trăm hai mươi đồng, tiền lẻ
thì không lấy. Sau khi bà ấy chết, tôi quyết định phải ăn thứ gì đó thật ngon.

Còn về cái chân bàn kia, ngày hôm sau, trên đường đi học, tôi đã vứt

nó đi.

Về sau, tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa. Tôi chưa từng nghĩ

đến việc liên lạc với cha tôi. Sau khi ông ấy ly hôn với mẹ tôi, chúng tôi
cũng chẳng gặp mặt nhau được mấy lần. Ông ấy chưa từng quan tâm đến
tôi, cũng không muốn gặp mặt tôi. Ông ấy cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp
cả, chỉ là một kẻ rác rưởi. Tôi biết tôi đã phạm tội. Trước đây tôi không ý
thức được tội này lớn đến mức nào, bây giờ thì biết rồi, tôi bị bắt là đúng
người đúng tội, điều tôi muốn nói chỉ có thế.

Phó Viễn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.