BÍ ẨN VỀ CÁI CHẾT CỦA VLADIMIR MAIAKOVSKI - Trang 140

thỏa thuận về việc chụp ảnh sự kiện đó ra sao. Ai ngờ công việc đã
diễn ra cả tháng nay! Có khi đã xong rồi cũng nên?!

Bạn đọc hiểu đó, sau khi nghe câu trả lời kia ở Nhà bảo tàng, tôi

chẳng muốn gặp lại vị chuyên viên giám định xảo quyệt, kẻ đã lừa
dối tôi. Nhưng tôi phải trả ông ta mấy cuốn sách pháp y tôi đã
mượn. Phải rồi, kết luận giám định ra sao, bây giờ tôi đã đoán
chắc 100%.

Không rõ vị chuyên viên giám định đánh hơi thấy sự thay đổi thái

độ của tôi, hay đã biết người của Nhà bảo tàng báo tin cho tôi, nên
đột nhiên ông ta đắc chí cười hì hì, ngả người ra lưng ghế, bảo tôi:
“Anh biết không, đã tiến hành giám định rồi đấy. Muốn biết
kết luận, anh hãy tới hỏi người phụ trách Nhà bảo tàng…”

Không, trước mắt tôi không còn là vị chuyên viên giám định lịch

sự, đáng mến nữa, mà là một tay chơi đắc thắng. Tôi cố kiềm
chế, nói: “Sao lại thế, ông đã quả quyết hứa mời tôi…” A. Maslov
vội đáp: “Tôi không nhớ, tôi hứa khi nào nhỉ?”

Thú thật tôi chẳng hiểu người ta bày cái trò đó ra để làm gì. Nói

chuyện điện thoại, gặp gỡ, hứa hẹn làm gì cho tốn thời gian kia chứ.
Họ cứ việc lẳng lặng mà làm sau lưng người khác!

Bây giờ, sau bài báo của A. Maslov trên tờ “ Literaturnaia gazeta ”,

tôi đã hiểu, không phải tự dưng trong cuộc nói chuyện điện thoại đầu
tiên, A. Maslov lại hỏi tôi: “Thế anh muốn nhìn thấy cái gì trên áo
sơ-mi ?” Tức là ông ta kiểm tra xem tôi nhớ chính xác tới mức nào
chiếc áo sơ-mi của nhà thơ!

Và bây giờ, khi tôi đã biết quá rõ tư cách con người của vị chuyên

viên giám định, tác giả bài viết trên tờ “ Literaturnaia gazeta ”, thì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.