BÍ ẨN VỤ SONG SINH - Trang 94

tìm hiểu một điều gì đó về gia đình tôi.

— Làm sao ông biết điều ấy?
— Tôi sẽ cho ông biết sau.
— Được rồi - Mason nói - ông đang ăn sáng rồi sao?
— Tôi thấy Vera Martel đi xuống gara và vào phòng rửa ảnh của Nancy.
— Cứ tiếp tục - Mason nói.
— Tôi như bị sét đánh - Gilman nói - Tôi biết bà ta sẽ tới, tình thế có vẻ

tuyệt vọng và phải trả giá. Tôi có ý định xuống gara gặp thẳng Vera Martel.
Đây là điểm quan trọng, ông Mason, xin ông cần phải ghi nhớ. Vì để tránh
sự thắc mắc của Muriell nên tôi không dám ngồi đó nhìn qua cửa sổ. Tôi
phải giả vờ đọc báo nên không biết rõ những gì đã xảy ra

— Xin tiếp.
— Tôi bảo Muriell vào bếp làm thêm đồ ăn và tôi im lặng rời bàn, quẳng

tờ báo dưới sàn, rón rén bước ra cửa trước. Lúc này tôi nhìn qua cửa sổ và
thấy...

— Xin cứ tiếp - Mason nói.
— Tôi thấy một người trong gia đình tôi chạy ra từ xưởng mộc với bộ

mặt sợ hãi kinh khủng.

— Người đó là ai? - Mason hỏi.
Gilman lắc đầu nói:
— Kể cả ông, tôi cũng không tiết lộ điều này, ông Mason. Vì tôi biết

rằng nếu ông tìm cách cứu tôi, thì với tư cách của một luật sư có đạo đức,
ông sẽ phải hy sinh kẻ mà ông cho rằng có tội.

— Thôi được - Mason nói - Chúng ta cứ tạm dừng ở đấy. Ông thấy một

người trong gia đình ông chạy ra khỏi xưởng mộc rồi sao?

—Tôi bước ra khỏi cửa trước, nhẹ nhàng chạy xuống gara, mở cửa

phòng rửa ảnh và đi sang xưởng mộc. Tôi mở cửa xưởng mộc và nhìn thấy
quang cảnh làm tôi muốn té xỉu.

— Ông nhìn thấy gì?
— Một vũng sơn màu đỏ thẫm trên sàn mà lúc đầu tôi tưởng là máu.

Một chiếc ghế bị gãy và rất nhiều tờ giấy bạc một trăm đôla nằm vương vãi
trong phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.