BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 123

số nghiên cứu về Shakespeare, nếu mọi người biết, nhưng đó là luật của
nhà này - quy tắc riêng của Saxon, ông hiểu không và… nếu anh ta muốn
bất cứ điều gì, anh ta sẽ hỏi tôi và tôi sẽ đưa cho anh ta những cuốn sách
anh ta muốn”

“Tôi hy vọng rằng,” Rowe cáu kỉnh, “điều đó trả lời được câu hỏi, ngài

Lane.”

Ông lão mỉm cười. “Ghìm cương lại nào, Gordon. Anh cũng biết làm

vậy là trẻ con. Ý ông là, ngoài ông không ai trong nhà này có quyền sử
dụng giấy ghi chú của thư viện Saxon?”

“Tôi sẽ nói như vậy, đúng. Tôi chỉ giữ chúng ở đây. Tất nhiên, nếu một

ai đó thực sự muốn.”

“Vâng, vâng, ông Crabbe, chúng tôi hoàn toàn hiểu điều đó. Gordon,

cười lên nào. Tôi đoán là những phòng này đã trở thành cấm địa trong
nhiều năm. Giờ thì…”

“Còn những người phục vụ thì sao?” Patience bất ngờ hỏi, cố tránh vẻ

đau khổ trong mắt Rowe.

“Không, cô Thumm. Luật lệ hết sức nghiêm ngặt. Tôi tự mình dọn dẹp

căn phòng. Ông Saxon khăng khăng như vậy.”

“Khi những cuốn sách được đóng gói gửi cho Bảo tàng Britannic,” Lane

hỏi, “ông cũng có mặt chứ, ông Crabbe?”

“Chắc chắn rồi.”
“Tôi cũng vậy,” Rowe mệt mỏi lẩm bẩm.
“Trong mọi lúc chứ?”
“Ồ, vâng,” Crabbe nói. “Rowe đây bám sát người tài xế, nhưng tôi luôn

mở to cả hai mắt, tôi đảm bảo vậy.” Crabbe cắn chặt hai nướu răng lại.
Rằng ông đã luôn mở to mắt, rằng sẽ luôn luôn như vậy, là không thể nghi
ngờ.

“Vâng!” Lane mỉm cười. “Tất cả điều này, ngài thanh tra, chứng tỏ rất

khó để ai đó chạm tay vào xấp giấy này. Có vẻ khá rõ ràng, đúng không?”

“Ông đang nói với tôi à?” Thumm cười mỉm.
Lane nhìn thẳng vào mắt người thủ thư già. “Không có gì bí ẩn về điều

này, ông Crabbe,” ông khẽ nói. “Chúng tôi đã nhặt được một tờ giấy nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.