BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 125

“Tôi chưa nói sao, thưa ngài? Hẳn tôi quên mất,” Crabbe cười. “Đó là

phiên bản 1599 Kẻ hành hương mê đắm của Jaggard!”

Trong khoảnh khắc tất cả đều im lặng, hầu như không ai dám nhìn nhau.
“Tiếp đi,” Lane kêu gọi nhẹ nhàng. “Và ông đã mang nó ra cho anh ta?”
Crabbe cười một nụ cười xấu xí. “Không phải Crabbe! Không, thưa ngài.

Không thể, tôi đã nói vậy. Quy tắc bất di bất dịch, tôi đã nói vậy. Anh ta gật
đầu như thể đã dự tính từ trước. Rồi anh ta nhìn quanh một lúc. Tôi bắt đầu
có chút nghi ngờ, nhưng anh ta lại lảm nhảm về sách… Cuối cùng, anh ta
quay về bàn làm việc ở đây. Trên đó đang bày một số giấy ghi chú và
phong bì. Đôi mắt anh ta ánh lên một tia nhìn mê đắm và nói: ‘Đây có phải
là những tờ giấy ghi chú của riêng thư viện Saxon không, ông Crabbe?’ Và
tôi đã nói đúng, nó đấy. Vì vậy, anh ta quay sang tôi với vẻ mặt xin xỏ. ‘Ha,
ha!’, anh ta nói. ‘Rất thú vị. Đây là một nơi thực sự rất khó để viếng thăm,
ông biết đấy. Tôi đã cược với một người bạn, ông biết không, rằng tôi có
thể vào thăm Thư viện Saxon, và nhờ ơn ngài Harry tôi đã làm được!’ ‘Ồ,
anh đã làm thế hả, vậy hả?’ Tôi nói. Và, anh ta nói, ‘bây giờ tôi đang thực
sự ở đây, ông sẽ là một chủ nhà tốt bụng và để tôi lấy được khoản cược của
mình? Tôi sẽ cần bằng chứng chứng tỏ rằng tôi đã ở đây. À, vâng,’ anh ta
nói, như thể vừa mới nghĩ ra ngay lúc đó, và nhặt lấy một tờ giấy ghi chú
cùng chiếc phong bì lên, ‘đây rồi, thật tuyệt! Những thứ này sẽ là bằng
chứng tốt nhất, cảm ơn ông Crabbe cả ngàn lần!’ và trước khi tôi có thể nói
bất cứ điều gì thì anh ta đã chạy ra ngoài!”

Ngài thanh tra lắng nghe câu chuyện, mồm há hốc. Khi Crabbe kết thúc

câu chuyện bằng cách cắn chặt môi, ông làm ầm lên: “Giữa tất cả những lũ
rác rưởi! Ông để cho hắn thoát đi cùng những thứ đó? Tại sao, thật là…”

“Vậy ra, đó là cách người ta bảo quản các tờ giấy ghi chú”, Patience

chậm rãi nói.

“Cháu yêu,” Lane thấp giọng nói, “chúng ta không cần tốn thêm thời

gian quý báu của ông Crabbe nữa. Ông Crabbe, liệu ông có thể miêu tả về
vị khách đặc biệt này?”

“Ồ, vâng. Cao, gầy, tuổi trung niên. Có thể là người Anh.”
“Chúa ơi,” ngài thanh tra khàn khàn. “Patty, thật là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.