BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 127

“Tiến sĩ Ales,” Lane trầm ngâm, và giọng nói của ông khiến mọi người

đều quay ra nhìn ông. Nhưng ông đang nhìn chằm chằm vào tấm danh
thiếp. “Trời ơi, chuyện này không thể. Tiến sĩ Ales… Patience, thanh tra,
Gordon,” ông nói đột ngột, “mọi người có biết Tiến sĩ Ales là ai không?”

“Một cái tên hoàn toàn xa lạ,” Patience nói với một ánh nhìn sắc sảo.
“Chưa bao giờ nghe đến”, thanh tra nói.
“Phải có điều gì đó liên quan,” Rowe nói vẻ suy nghĩ.
“À, Gordon. Lẽ ra tôi phải biết điều này sẽ đánh thức trí nhớ của anh.

Anh ta…”

Crabbe làm một điệu nhảy ghê tởm, như một con khỉ trong rạp xiếc. Cặp

kính viền vàng trượt xuống mũi, lão cười toe toét một cách khủng khiếp.
“Tôi có thể nói cho ông biết Tiến sĩ Ales là ai,” lão nói, mím cặp môi nhăn
nheo lại như quý bà già cỗi đang tỏ ra điệu đà.

“Ông có thể, hả?” Lane nói nhanh.
“Ý tôi là tôi có thể nói cho ông biết anh ta thực sự là ai, ở đâu, và tất cả

mọi thứ!” Crabbe cười khúc khích. “Ồ, đó là một trò chơi khăm! Tôi chợt
nhớ ra mọi chuyện.”

“Vâng, lạy Chúa,” ngài thanh tra khắc nghiệt nói, “ông ta là ai?”
“Tôi nhận ra anh ta ngay giây phút tôi thấy anh ta ngày hôm đó tại bảo

tàng, ồ, vâng,” người thủ thư ríu rít nói. “Ông có thấy anh ta lảng tránh đi
không? Anh ta biết tôi nhận ra anh ta, tên vô lại ranh mãnh đó! Tôi sẽ nói
cho ông biết người đàn ông đã đến thăm tôi bảy tuần trước và để lại danh
thiếp này, người đàn ông tự xưng là Tiến sĩ Ales, chính là Hamnet Sedlar!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.