BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 149

thuần khiết, cậu bé của tôi. Nếu cậu không chơi trò Romeo và Juliet với
Patience…”

Họ đến ngôi biệt thự Saxon, như thường lệ hết sức tịch mịch và vắng vẻ.

Người quản gia với bộ râu tuyệt vời lại xin lỗi tất cả một lần nữa; bà Saxon
mới ‘ra ngoài.’ Đôi mắt lạnh lùng của ông ánh lên tia nhìn tò mò vào cánh
tay băng bó của Rowe, và ngay lập tức ông ta có vẻ có tính người hơn.

Crabbe già cả, tuy nhiên, dường như coi một viên đạn đã xuyên vào cánh

tay một chàng trai chỉ là trò đùa lớn; và sau khi nhìn chằm chằm lúc lâu,
lão phá ra cười khúc khích một cách khó chịu và thở khò khè: “Ai bảo thích
xía vào chuyện người khác! Ai đập gãy cánh tay của cậu vậy, tiểu quỷ?” và
sau đó lão lại liếc khuôn mặt bình tĩnh của Lane và gương mặt bất động của
bác sĩ Martini.

Rowe đỏ mặt, và nắm chặt tay.
“Chúng tôi muốn được xem,” ngài Drury Lane vội vàng nói, “một mẩu

giấy ghi chú khác từ Thư viện Saxon của ông, ông Crabbe.”

“Cái gì cơ, một lần nữa?”
“Làm ơn.”
Crabbe nhún vai và vội vã quay ra, mang theo một tập giấy ghi chú để

trống từ thư viện.

“Vâng, giống hệt những cái khác,” Lane lẩm bẩm với Martini, lấy ra một

tờ từ móng vuốt của Crabbe. “Ông nghĩ sao?”

Vị bác sĩ vuốt mẩu giấy cẩn thận. Sau đó, ông mang nó đến một trong

các cửa sổ ở phòng tiếp tân, kéo rèm cửa sang bên, và kiểm tra kĩ mẩu giấy
bằng đôi mắt đang nheo lại. Lúc thì ông giữ nó ở đầu cánh tay; khi ông dí
nó vào sát mắt, cách khoảng hai in-sơ. Ông đóng rèm cửa và ung dung
quay lại, đặt tờ giấy màu xám trên bàn. “Vâng,” ông khẽ nói, “những gì
ông nghi ngờ rất có khả năng là sự thật.”

“Vậy!” Lane tò mò nói.
“Như tôi đã nói với ông, chúng ta biết được rất ít - từ những gì ông mô

tả. Đây phải là một trường hợp cực kỳ hiếm. Tôi thực sự muốn được gặp
anh ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.