BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 155

Barbey, người bán vé? Đang kiểm điểm?… Nói đi, ông có thể thả mấy
chàng trai chừng nửa giờ?… ổn rồi. Gửi ngay họ đến Bảo tàng Britannic
trên đại lộ Thứ Năm và Sáu Mươi Lăm.”

George Fisher và người soát vé xe buýt mặt đỏ ửng nhìn hơi xanh xao.

Cả hai im lặng đến, và sau đó đều hướng sự chú ý đến người đàn ông ngồi
trên ghế.

“Fisher,” Thanh tra nói, “cậu có nhận ra tên cặn bả này không?”
“Chắc chắn rồi,” Fisher nói. “Hắn là một trong hai kẻ đã đi chung với đội

giáo viên đó.”

Villa gầm gừ: “Dối trá! Đây là sự vu khống!”
“Im đi, Joe. Đứa nào, Fisher?”
Fisher nhún vai. “Không nhớ, ngài cảnh sát trưởng,” anh nói tiếc rẻ.
Thanh tra quay sang Barbey. Người soát vé có vẻ đang hết sức lo lắng và

liên tục vuốt cằm. “Chắc anh cũng biết, Barbey. Anh chắc chắn đã nói
chuyện với con chồn này. Hắn là một trong hai người đã mua chuộc anh để
hắn được lên xe buýt, đúng không?”

Villa nhìn cay nghiệt về phía người soát vé. Barbey lẩm bẩm: “Đúng.

Đúng vậy. Tôi nghĩ là như vậy.”

“Anh nghĩ như vậy! Có phải hắn hay không?”
“Vâng, thưa ông. Chính là hắn.”
“Thằng nào?”
“Thứ hai.”
“Người thứ mười chín!” Patience thì thầm với Rowe.
“Chắc chắn rồi? Không có sai lầm nào chứ? “
Barbey lao về phía trước, và một tiếng thét vang lên từ cổ họng khàn đục

của Villa. Trong một khoảnh khắc họ choáng váng, nhìn chằm chằm vào kẻ
đang bị còng tay. Sau đó, cảnh sát vào cuộc, và Thumm nữa.

“Vì Mike,” viên thanh tra thở hổn hển, “cậu đang phát điên hả, Barbey?

Có ý tưởng gì lớn không?”

Coburn tóm chặt cổ áo tên trộm lén lút, và lắc mạnh hắn ba lần. Gã

người Ý bị bịt miệng và hơi co giật. Barbey túm mạnh lấy tay trái của Villa,
nắm chặt cổ tay tái xám. Làn da nâu vàng hơi giật giật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.