BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 158

Villa quằn quại trên ghế . “Chỉ là một công việc thôi. Tất cả chỉ có vậy.”
Thumm nắm chặt lấy vai tên trộm; Villa vẫn ngồi bình thản. “Bình tĩnh

nào, được không.” Gã than thở. “Ông sẽ để tôi đi nếu như tôi được chứng
minh là trong sạch chứ?”

“Nói ngắn gọn đi, Joe.”
Villa vùi cái cằm nhọn của gã vào trong nếp gấp của chiếc cà vạt sặc sỡ

rồi lầm bầm: “Một căn nhà. Đại lộ Thứ Năm. Hắn bảo tôi vào trong, ăn
trộm một cuốn sách.”

Giọng nói trầm và giận dữ của ngài Drury Lane rền vang trong đầu gã

Villa. “Đó là nhà của ai và quyển sách gì?”

“Dinh thự Saxon. Và cuốn sách thì…” Villa chỉ ngón tay bẩn thỉu của gã

vào Rowe. “Gã khùng này đã nhắc tên nó một lúc trước. Jag…”

“Có phải là Jaggard 1599?”
“Phải rồi. Chính nó.”
“Vậy thì người đàn ông này,” Patience hét lên, “chính là kẻ đã đột nhập

vào thư viện của Saxon và ăn cắp cuốn Jaggard giả.”

“Rõ ràng là như vậy,” Gordon Rowe lí nhí. “Vậy ngươi chính là kẻ đột

nhập ta đã đuổi theo đêm đó.”

“Hãy đi thẳng vào vấn đề.” Ngài thanh tra nói. “Joe, chú chim nhỏ đội

mũ xanh, cũng có một bộ ria rậm rạp, phải không nào? - đã thuê mày đột
nhập vào nhà Saxon trên đại lộ Thứ Năm một vài tháng trước để ăn trộm
một cuốn sách. Và tên quyển sách là gì nhỉ, tao muốn xác nhận lại?”

“Ờm!” Villa nhíu mày. “Đó là một quyển sách về một người hành hương.

Một loại sách giống như là…” hắn liếm môi, “một cuốn sách đồi trụy.”

Patience khúc khích. “Kẻ hành hương mê đắm!”
“Đúng, chính nó.”
“Và đó là tất cả những gì hắn ta yêu cầu mày ăn trộm?”
“Đúng vậy. Hắn ta nói: Hãy vào trong thư viện, tìm xung quanh đó một

cuốn sách được bọc da xanh da trời, đó đó, và nó tên là Kẻ hành hương mê
đắm
của Shakespeare, và nó được in bởi lão Jaggard nào đó vào năm
1599.”

“Và hắn ta đưa mày một trăm đồng cho công việc đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.