BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 160

đấy, tôi quay lại ngày hôm sau nhưng không được gì, đó là lí do vì sao tôi
đã quay lại những ngày sau đó với hi vọng có thể tìm ra rốt cuộc chuyện
quỷ quái gì đang diễn ra.”

“Đồ ngớ ngẩn đáng thương! Rốt cuộc thì mày hi vọng tìm thấy cái gì?”

Đó là một biểu cảm thương hại dành cho Villa, kẻ lưu manh bần cùng ngốc
nghếch, đã tham gia vào một cuộc thám hiểm những thứ quá sâu xa vượt
quá so với bộ não của hắn. “Giờ thì nghe tao đây, Joe. Ngày mà mày mất
dấu hắn ta, mày có để ý thấy một cảnh sát đặc biệt đang làm nhiệm vụ ở đó
không?”

“Phải, tôi có thấy qua, anh ta trông khá quen. Nhưng anh ta không phát

hiện ra tôi.”

“Đó là Donoghue, một cảnh sát đã nghỉ hưu, mày có thấy Donoghue

đang bám theo hắn ta không?”

Villa há hốc mồm: “Ôi trời, đúng vậy! Đó là lí do vì sao tôi không thể

bám theo hắn nữa, đúng thế? Cái gã cảnh sát đó, hắn ta rất tinh ranh. Và tôi
đã mất dấu cả hai người.”

“Kể từ ngày đó mày có gặp Donoghue nữa không?”
“Không hề.”
“Làm thế nào mà mày được gã đàn ông đội mũ xanh da trời thuê?”
“Hắn… hắn đã tìm tôi ở khu ổ chuột, hiểu không?”
“Hẳn là do tình đồng chí,” viên thanh tra mỉa mai. “Ơn Chúa, giờ chúng

ta đã có manh mối rồi! Joe, thằng cha đó hay lang thang ở đâu? Mày mang
cuốn sách đến cho nó, nên đừng có nói là mày không biết nhé.”

“Hắn ta gặp tôi ở khu trung tâm, thưa ngài thanh tra, tôi thề có Chúa.”
“Đúng nhưng mày đã theo dõi hắn ta cho đến hôm hắn lên xe buýt. Hắn

sống ở đâu?”

“Hắn sống trong một căn nhà tồi tàn, thưa ngài, giữa khu Irvington và

Tarrytown.”

“Biết tên hắn chứ?”
“Hắn nói với tôi tên hắn là Tiến sĩ Ales.”
“Tiến sĩ Ales à?” Thumm nói một cách nhẹ nhàng. “Lane này, chúng ta

gặp may rồi. Mọi thứ đã rõ ràng. Ales bố trí để tên chuột cống này ăn trộm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.