Cuối cùng ngài cũng nói: “Mời ngồi,” bằng giọng nhỏ nhẹ, liếc mắt qua
lịch để bàn, hi vọng nhờ một điều kì diệu nào đó, hôm nay trở thành ngày
Cá tháng Tư, để ngài có thể ngồi tụt sâu vào ghế, cào nhẹ lên bộ hàm rộng
của mình và nhìn vị khách kia một cách sững sờ sửng sốt.
Râu Cầu Vồng bình thản ngồi xuống, hoàn toàn thư thái. Ông ấy là một
người cao gầy, thám tử Thumm quan sát - ngài không thu được thông tin gì
khá khẩm hơn, bởi phần còn lại của ông ta, hệt như cái cằm, cũng được gói
kỹ trong bộ trang phục cũng bí ẩn và kì quái. Ông ta vận rất nhiều lớp áo,
cả cơ thể được phủ lên vài lớp vải dày cộp; nên đôi mắt tinh anh của vị
thám tử chỉ phát hiện được đôi cổ tay mảnh dẻ dưới đôi tay mang găng và
đôi chân lòng khòng - những dấu hiệu không che giấu được. Đôi kính mắt
màu xanh biển che đi cặp mắt ông ta. Chiếc mũ phớt có vẻ bình thường,
nhưng lại toát lên nét thờ ơ quyến rũ không giấu giếm khi ông bước chân
vào văn phòng thám tử, che kín phần đầu và màu tóc của ông. Và ông ta
ngồi đó, giống thần Zeus, im lặng hoàn toàn.
Thumm húng hắng. “Vâng?” ông cố khích lệ.
Bộ râu hơi lay động, như thể đang cười.
“Vâng? Tôi có thể giúp gì ông?”
Đột nhiên vị khách vắt chéo đôi chân mảnh khảnh, đặt bàn tay đeo găng
lên đầu gối. “Hẳn ngài thực sự là thám tử Thumm, tôi đoán vậy?” một
giọng nói nhừa nhựa vang lên. Thumm giật mình, như thể ông vừa nghe
một bức tượng phát ra tiếng nói.
“Là tôi đây.” Thumm uể oải nói. “Còn ông là…?”
Ông ta phẩy tay. “Chuyện này không quan trọng, ngài thám tử à. vấn đề
là… tôi phải nói sao nhỉ? Tôi muốn yêu cầu ngài một điều hết sức đặc
biệt.”
Hẳn đó là một yêu cầu đặc biệt, vị thám tử nghĩ thầm, nếu như ông
không mang bộ dạng kì quặc kia! Thumm nhanh trí giấu đi ánh mắt kinh
ngạc. Bàn tay ông nhẹ nhàng gạt một chốt nhỏ dưới ngăn bàn, có tiếng vo
vo khe khẽ, mà chắc chắn quý ông với bộ râu sặc sỡ kia không thể nhận ra.
“Những người ngồi trên chiếc ghế đó thường có các yêu cầu như vậy.”
Thumm vui vẻ nói.