BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 278

BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP

BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP

Đồng Hoa

Đồng Hoa

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 13

Chương 13

Tống Dực không nói gì, chỉ hướng ánh mắt về phía khung cảnh bên ngoài

cửa sổ. Tôi cảm thấy người lạnh run, vội vàng nép vào người anh, anh lập
tức cởi áo khoác ra khoác lên người tôi. Tôi dựa vào vai anh, cảm thấy toàn
thân lúc lạnh lúc nóng, đầu óc dần dần mơ hồ, trong lòng tràn đầy khổ sở,
sau khi tỉnh lại anh sẽ hoàn toàn biến mất, vì thế liền nắm chặt lấy tay anh,
lệ rơi ướt đầm vai áo anh.

Có phải lúc tâm trạng người ta cực tệ, sức chống cự với ngoại lực cũng

thấp đi rất nhiều phải không ?

Lúc tôi đứng dưới trời tuyết chờ Tống Dực, cả người đều đông cứng cả,

cũng không bị cảm mạo, thế mà đêm qua chỉ chịu gió lạnh thổi một chút,
ngủ trên sàn nhà một lúc, tôi lại bị cảm.

Tôi choáng váng cố đứng lên, uống hai viên Tylenol[1], sau đó lại bò lên

giường tiếp tục ngủ. Nói là ngủ, kỳ thật cũng không phải ngủ, mà chỉ là một
loại trạng thái tiếp cận với chợp mắt, hết thảy sự tình xung quanh trải qua
tôi đều biết, vẫn có thể nghe được loáng thoáng những tiếng động vọng lại
từ bên ngoài hàng xóm, nhưng đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, giống như
đang ở trong mưa tuyết, giữa những bông tuyết mù mịt không rõ, lại đột
nhiên xuất hiện một cái hình ảnh không đầy đủ nằm lơ lửng

Tống Dực đi ở phía trước, tôi cố gắng chạy theo, cứ nghĩ là có thể đuổi

tới nơi rồi, nhưng không hiểu vì sao, hình ảnh lại thay đổi, anh lại không đi
trên đường nữa, anh ngồi trong xe, tôi dốc toàn lực gọi anh, dốc toàn lực
đuổi theo anh, nhưng chiếc xe không dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.