BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 208

Đợi lăn lộn trên giường đủ, tôi mới đi chân không tới phòng bếp, sờ sờ

chỗ này, chạm chạm chỗ kia, hết thảy đều vô cùng mới mẻ, vô cùng quý
trọng, lại nghĩ tới tất cả những thứ này đều thuộc về Tống Dực, miệng lại
toét ra cười ngây ngô.

Múc một chén cháo, sung sướng xúc từng thìa, nếu có người nào đó hỏi

tôi, rằng trên đời này, cái gì ăn ngon nhất, nhất định tôi sẽ nói cho người ấy,
là cháo nấu trong nồi cơm điện.

Ăn sáng xong, tắm xong, lại sửa sang cho gọn ghẽ cái giường đã bị tôi

quậy tung lên, cũng thuận tay dọn dẹp gọn ghẽ cái ghế sofa mà đêm qua
Tống Dực đã ngủ, dán mặt vào cái gối đêm qua của anh, chỉ vừa cảm thấy
chút hơi ấm còn lại của anh, nửa mặt đã hồng rực, cảm giác hạnh phúc tràn
đầy trong lòng.

Tiêu hết một buổi sáng ở nhà Tống Dực, nhìn trái nhìn phải, mọi thứ đã

hoàn toàn trở về nguyên trạng, tuy rằng không muốn, nhưng lại ngại không
thể không đi, đành phải về nhà. Xuống xe xong, lúc đi qua Thiên Kiều, lại
đụng phải cậu chàng thường bán hoa quả ở Thiên Kiều, thấy cậu ta vừa
trông hàng, vừa dùng mấy thanh trúc đan gì đó, hai bàn tay bị gió lạnh thổi
đỏ bừng.

"Cho hai cân táo đi."

Cậu ta buông vội thứ trong tay ra, vội vàng cân táo cho tôi.

"Cậu đang đan lẵng hoa sao ? Cũng khéo tay ra phết nhỉ !"

Trên mặt cậu trai hiền lành thành thật lộ rõ vẻ ngượng ngụng : "Sinh nhật

vợ tôi, tôi học mọi người trong thành phố tặng quà sinh nhật."

Trong lòng tôi hạnh phúc đang không ngừng lan tỏa, vui sướng như đang

bay bổng trên mây, hận không thể khiến cho mỗi người trong thiên hạ đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.