BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 209

vui sướng như tôi vậy. Tôi cười tủm tỉm nói : "Trong sọt của cậu còn bao
nhiêu hoa quả tôi mua cả, cậu tính tiền đi."

Cậu ta ngây cả người : "Chị ơi, chị định ăn hết chỗ này sao ?"

Tôi cười : "Tôi có rất nhiều bạn bè!"

Cậu ta mặt mày hớn hở lập tức đứng dậy, giúp tôi đưa số hoa quả tới tận

cửa nhà, tôi đưa cho cậu 200 tệ, cậu không ngừng cảm ơn, sự vui vẻ của cậu
ta đơn giản mà trực tiếp như vậy, tôi cũng không ngừng nói : "Không có
chi." Cậu ta một tay cầm chặt tiền, một tay cầm nửa cái lẵng hoa còn đang
đan dở, vô cùng vui vẻ chạy thẳng xuống lầu.

Tôi rửa sạch một quả táo trông có vẻ to nhất, cắn một miếng, hương vị

ngọt ngào không thể dùng lời nào tả xiết, ngọt tới tận đáy lòng. Tôi vừa ăn
táo, vừa lẩm nhẩm hát, lại vừa tự khiêu vũ một mình trong phòng. Tôi vừa
khiêu vũ vừa cười, hạnh phúc vui vẻ tràn ngập, muốn nhịn cũng nhịn không
nổi, chỉ đành mặc kệ cho nó trào dâng mãnh liệt như suối phun.

Buổi tối, lúc Tống Dực lúc vừa bước chân vào cửa nhà tôi, đập thẳng vào

mắt anh là khắp căn phòng tổng cộng chỉ khoảng ba mươi mét vuông chứa
đầy táo đủ cho tôi ăn trong ba tháng, còn tôi đang ngồi ở giữa đống táo sửa
sang lại hành lý.

Tôi đưa cho anh một quả táo to nhất : "Không cần khách khí, lúc nào anh

về nhớ lấy theo mấy cân nhé."

Anh cầm quả táo hỏi : "Em tính mở sạp hoa quả sao ?"

"Buổi chiều em vừa mua xong."

Trong phòng thực sự không còn chỗ nào cho người ta đặt chân, trên

giường, nếu không phải quần áo thì chính là hòm xiểng, anh đành ngồi ghé
vào bàn làm việc của tôi, nhắc nhở tôi : "Sáng mai em lên máy bay rồi đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.