BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 329

Mẹ tôi còn chưa kịp trả lời, cha tôi vừa mới vào phòng, còn đang cởi giày

đã nói luôn : "Con lo trả nợ cho xong cái phòng của con đi đã ! Cha và mẹ
tự biết cách tiêu xài."

Mẹ tôi cũng bắt đầu lải nhải : "Đúng vậy ! Mạn Mạn, dù cha mẹ không

có năng lực giúp con mua đồ cưới, thì năng lực tự chăm sóc mình cũng vẫn
có, con cũng không cần quan tâm thừa. Nhiệm vụ chính hiện giờ của con là
tìm bạn trai, nhanh chóng kết hôn đi. Đợi sau khi con yên ổn, tâm bệnh của
cha con với mẹ mới có thể bỏ được. Cái cậu Tống Dực kia ...."

"Tiểu Như !" Cha chợt gọi tên mẹ, cắt ngang tràng lải nhải của mẹ :

"Được rồi, được rồi, sang năm nhất định Mạn Mạn nhà ta sẽ có vận khí tốt."

Tôi không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể vờ cúi đầu giúp hai người thu

thập hành lý, mỗi cái vali đều dùng song song cả tiếng Trung và tiếng Anh
ghi rõ tên và số điện thoại liên lạc, thêm cả phương thức liên lạc với tôi, ghi
là phương thức liên lạc khẩn cấp.

Mẹ tôi khẽ thì thầm với cha tôi : "Tôi nghe nói chùa chiền ở Thái Lan cầu

hôn nhân rất linh nghiệm, chúng ta có nên chuẩn bị trước chút vàng hương
không ? Bằng không tới tới đó mới mua, chỉ sợ lại đắt."

Cha tôi liền lấy khuỷu tay thúc nhẹ mẹ tôi một cái, mẹ tôi lại liếc trộm tôi

một cái, không nói thêm nữa.

Hai mươi bảy Tết, tôi xin nghỉ nửa ngày, tiễn cha mẹ tôi. Mẹ tôi còn cố

tình làm một kiểu tóc mới, cha tôi đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, hai
người đều trông rất phấn chấn. Trong đoàn du lịch có không ít ông già bà
già, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy cha mẹ tôi là đẹp nhất.

Tôi cố ý tới nói chuyện riêng với hướng dẫn viên, cầm thẻ quà tặng trị giá

bốn trăm yên của hãng Estee Lauder và danh thiếp của tôi, đưa cho cô ấy.
Cô gái trẻ kia chỉ liếc một cái, đã lập tức nhận lấy, vẻ mặt tươi cười nói tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.