BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - Trang 368

nghi, không biết rốt cuộc sự có mặt trên đời này của mình có ý nghĩa gì
không, bận tới mức không có cả thời gian để gọi điện về nhà, khoảng thời
gian duy nhất có thể bên cha tôi, chính là lúc cha tới Bắc Kinh chữa bệnh."

"Sao lại không có ý nghĩa chứ ? Chắc chắn là cha anh tự hào vì anh lắm,

tôi tin là mỗi lần ông ấy nhớ tới anh đều vô cùng vui vẻ."

Trong mắt anh ta thoáng hiện ra vẻ ngượng ngùng, vội đổi đề tài : "Tiếc

là ông ấy không thấy cảnh Đào tử vào đại học, Đào tử mới càng giống một
đứa con của rừng núi, lựa chọn của nó tuy không phù hợp với suy nghĩ của
phần lớn người đời, nhưng nó hiểu rõ rằng nó nghĩ gì, muốn gì, đối với
những người trẻ tuổi mà nói, như thế là đủ, thành công hay thất bại rốt cuộc
chỉ là một cái kết quả mà thôi."

"Ừm, đại bộ phận thanh niên ở lứa tuổi như Đào tử còn ngây thơ lắm."

Đào tử đang đi từ cửa vào : "Sao cháu lại nghe thấy tên cháu nhỉ, đang

nhắc gì tới cháu thế ?" Cậu ta đặt cái giỏ trước mặt chúng tôi, một bát thịt
bò muối, một đĩa rau trộn tai heo, hai đĩa rau, một đĩa lạc rang. Tinh Tinh
lôi cái bình quân dụng đeo ở lưng mở ra, đưa cho Lục Lệ Thành ngửi thử :
"Thế nào, thấy cháu lợi hại không ? Năm mươi tệ của chú cũng đáng giá
đấy chứ ?"

Lục Lệ Thành cười cầm lấy cái bình, uống một ngụm rượu cao lương :

"Cháu là công thần lớn nhất."

Tinh Tinh dựa hẳn vào người Lục Lệ Thành, giống như ảo thuật đột

nhiên lôi ra một cái bình nhỏ hơn đưa cho tôi. Tôi mở ra thử, uống một
ngụm, rượu ngọt lịm tới tận xương, mặc dù vẫn còn nóng, nhưng lại ngon
tuyệt khiến người ta không nói nên lời.

"Đây là cái gì vậy ? Uống ngon như vậy, giống rượu mà cảm giác lại

không phải rượu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.