Giữa họ đã xuất hiện một sự bất đồng, như một cục tuyết lạnh, lá bài
trở thành bí mật riêng của anh.
Đầu tiên, anh không hề nhẫm lẫn khi xem xét vật tìm được – đây là
một lá bài, cũng loại với ba lá bài trước đó anh tìm thấy ở Praha. Cùng một
kiểu dáng, cùng một phong cách vẽ, và thời gian cũng đặt những dấu ấn
tương tự lên mỗi lá bài – cùng là lọai giấy cac-tông màu vàng, viền quanh
lá bài cũng bị mòn vẹt.
Nghĩa là, lá bài này không thể rơi vào tay anh một cách ngẫu nhiên.
Lá bài được để lại trong căn phòng tu sĩ đó chắc chắn là dành cho anh,
nó được gửi đến cho anh, như một lời nhắn nhủ, ngoài ra người ta để nó ở
đó cũng chưa lâu lắm, để tránh một người nào đó vô tình lấy đi.
Nhưng họ muốn nhắn nhủ gì anh?
Anh lại cẩn thận xem xét hình vẽ trên lá bài.
Thân thể già nua của tu sĩ hơi còng, chòm râu bạc rài, bộ mặt nhăn
nheo, áo khoác tu sĩ màu xanh tối với chiếc mũ trùm, tay trái cầm thiền
trượng, tay phải cầm bó đuốc…, tu sĩ, Vòng tròn Taro thứ chín…, cụ già
lưng còng này muốn nói với anh điều gì?
Dmitrii Alecseevich lật ngược lá bài xem xét mặt sau.
Chẳng có gì đặc biệt.
Starugin lật lại lá bài, anh đột nhiên để ý rằng, con số Vòng tròn, con
số chín vốn được vẽ hết sức cẩn thận đã được gạch dưới bằng một nét bút
màu đỏ sậm.
Cũng là thứ màu được dùng để vẽ những mũi tên trong nghĩ trang cổ ở
Praha. Dường như là một loại son môi? Hoặc là vết máu đã khô?
Số chín. Chín. Điều này có nghĩa là gì?
Điều đầu tiên có thể nghĩ đến là thời gian. Đó là giờ mà một người nào
đó sẽ đợi để gặp Starugin.
Vị trí cuộc gặp chính là vị trí bức tranh tường vẽ vị tu sĩ và người hấp
hối, và cũng như trong các phim Xô viết ngày xưa, thay đổi địa điểm cuộc
hẹn là không thể. Và thời gian gặp gỡ đã được thông báo như thế…
Tuy nhiên, đây có thể là một cái bẫy? Hay là, cũng như ở Praha, anh
sẽ tìm thấy một xác chết tiếp theo?