BÍ MẬT CĂN PHÒNG VÀNG - Trang 176

lưng lại tôi và cúi xuống một chiếc ba-lô khá lớn. Đóng cửa xong, y mang
ba-lô quay mặt về phía buồng đen và tôi nhìn ra y là ai. Kẻ giờ này vừa ra
khỏi phòng Arthur Rance "là gã bảo vệ”. Đó là "gà áo xanh". Gã vẫn mặc
bộ đồ tôi thấy khi gã đi trên đường cái trước quán "Vọng Lâu” vào ngày
đầu tôi đến Giandier, và cũng đã mang bộ đồ ấy trong buổi sáng
Rouletabille và tôi ở lâu đài đi ra thì gặp gã. Còn gì ngờ vực, đấy đúng là gã
bảo vệ. Tôi nhìn thấy gã hết sức rõ. Gã có vẻ lo sợ ra mặt. Khi tiếng gào của
"Con Thú Nhà Trời" ngoài kia vang lên lần thứ tư, gã đặt ba-lô trong hành
lang, đến bên khung của sổ thứ hai đếm từ buồng đen. Tôi sợ lộ, đứng im
không động đậy.

Đến cạnh cửa sổ, gã tỳ trán vào nhưng ô kính đã đục mờ và phóng

tầm mắt vào màn đêm ngoài hoa viên. Gã đứng đó khoảng nửa phút, cảnh
trời đêm lúc sáng lúc tối, vì mặt trăng rất tỏ, thỉnh thoảng lại ẩn trong một
áng mây to. Gã "áo xanh" giơ cao cánh tay hai lần, làm những dấu mà tôi
không hiểu, đoạn gã rời cửa sổ, lại mang ba-lô theo hành lang đi về phía
cầu thang.

Rouletabille đã dặn tôi: "Khi thấy cái gì đó, anh hãy rút cái dải vén

màn cửa sổ”. Kìa, tôi đang nhìn thấy cái gì đó. Có phải cái Rouletabille chờ
đợi đây không ? Việc ấy không phải việc của tôi. Việc của tôi là thi hành lời
anh căn dặn. Tôi thò tay cởi nút vén màn cửa sổ. Tim tôi đập thình thình.
Gã đã tới khoảng đầu cầu thang, nhưng tôi kinh ngạc xiết bao, cứ tưởng gã
tiếp tục đi thẳng trong hành lang sang cánh phải, nào ngờ gã bước vào cầu
thang dẫn xuống gian tiền đình.

Làm sao đây ! Tôi ngẩn ngơ nhìn tấm màn buông lấp cửa sổ. Ám hiệu

làm rồi mà không thấy Rouletabille xuất hiện ở góc hành lang ngoặt. Chẳng
có gì xảy ra.. Tôi phân vân quá. Nửa giờ trôi qua đối với tôi dài bằng thế kỷ
? Làm sao bây giờ, dù có thấy gì khác nữa ? Ám hiệu làm rồi, không thể
làm lại lần thứ hai... Mặt khác, tôi mà đi vào hành lang bây giờ có thể làm
đảo lộn kế hoạch của Rouletabille. Dù sao, tôi đâu có gì đáng phiền trách.
Nếu xảy ra sự gì mà bạn tôi không chờ đợi thì anh chỉ có tự trách mình.
Nhận thấy không còn thật sự có khả năng giúp đỡ gì vào việc báo động cho
bạn, tôi đánh liều một còn một mất: tôi ra khỏi căn buồng đen và chân vẫn
mang tất ngắn, tôi nhón bước đi vào hành lang ngoặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.