"Ồ, cái đó." Jack nhún vai. "Tôi cho đó là một cố gắng tuyệt vọng để
nêm gia vị vào cuộc sống tình ái của em."
Tôi nhìn chằm chằm anh ta điên tiết.
"Đó không phải là một cố gắng tuyệt vọng để nêm gia vị vào cuộc sống
tình ái của tôi!" Tôi gần như khạc lửa vào anh ta. "Đó đơn giản là một...
một hành động tự phát của đam mê."
"Xin lỗi," Jack nói nhẹ nhàng. "Tôi đã hiểu lầm."
"Dù gì đi chăng nữa, làm sao mà anh phải quan tâm chứ?" Tôi khoanh
tay. "Quan trọng gì với anh dù tôi có hạnh phúc hay không?"
Có một sự im lặng đột ngột, và tôi thấy mình đang thở hơi gấp. Tôi bắt
gặp cặp mắt sẫm của anh ta, và nhanh chóng lại nhìn đi chỗ khác.
"Tôi đã tự hỏi mình cùng câu hỏi đó," Jack nói. Anh ta nhún vai. "Có lẽ
là bởi vì chúng ta đã từng trải qua chuyến bay kỳ lạ đó cùng nhau. Có lẽ là
bởi em là người duy nhất trong cả công ty này không cư xử kiểu giả vờ với
tôi. »
Tôi sẽ cư xử giả vờ! Tôi cảm thấy muốn đáp trả. Giá như tôi được lựa
chọn!
« Tôi đoán cái tôi đang muốn nói là... Tôi cảm thấy như thể em là một
người bạn, » anh ta nói. « Và tôi quan tâm chuyên gì xảy ra với bạn bè của
mình. »
« Ồ, » Tôi nói, quệt mũi.
Tôi sắp nói một cách lịch sự rằng anh ta cũng cảm giác như một người
bạn, thì anh ta thêm vào, « Hơn nữa bất cứ ai kể lại lời thoại trong phim của
Woody Allen đều phải là một người thất bại. »
Tôi cảm thấy dâng trào sự tổn thương thay cho Connor.
« Anh chả biết bất cứ thứ gì về chuyện này cả! » Tôi kêu lên. « Anh biết
không, tôi ước gì tôi chưa bao giờ ngồi cạnh anh trên cái máy bay ngu ngốc
đó cả! Anh đi loanh quanh, nói mọi thứ làm tôi tức điên lên, cư xử như thể
anh biết tôi rõ hơn bất kỳ ai khác vậy... »
« Có thể là tôi có, » anh ta nói, mắt anh ta lấp lánh.
« Gì cơ? »
« Có thể là tôi biết em rõ hơn bất kỳ ai khác. »