« Và Connor cũng đã gọi, để biết bồ thế nào, » Lissy nhanh chóng thêm
vào. « Anh ấy thật là ngọt ngào, anh ấy nói anh ấy không muốn gọi chuông
di động của bồ lúc bồ đang họp trong trường hợp nó làm bồ xao lãng. »
« Thật sao? »
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn lên.
Connor. Bạn trai tôi. Người bạn trai đáng yêu, biết nghĩ của tôi.
"Anh ấy là người yêu ngọt ngào như vậy đấy!" Lissy nói. "Anh ấy nói
anh ấy bị trói buộc vào cuộc họp quan trọng suốt cả chiều nhưng đặc biệt là
anh ấy đã huỷ bỏ cuộc chơi đông người, vậy nên tối nay bồ có muốn đi ra
ngoài ăn không?"
"Ồ," Tôi nói, với niềm rung rinh vui thích, "Ồ tốt thôi, nó sẽ thú vị đây.
Cảm ơn, Lissy"
Tôi tắt máy và nhấp một ngụm vodka khác, cảm thấy phấn khởi hơn.
Bạn trai tôi.
Điều này đúng như Julie Andrews đã nói. Khi bị chó cắn ong châm...
Tôi đơn giản nghĩ rằng tôi có một người bạn trai – và bỗng chốc mọi thứ
hầu như có vẻ không hoàn toàn thối tha nữa.
Hoặc dù gì thì bà ấy cũng bắt nó phải vậy.
Và không phải chỉ là bất cứ bạn trai nào. Một người bạn trai cao ráo, đẹp
trai, tài giỏi, người mà Tuần san Marketing gọi là "1 trong những đại diện
sáng chói nhất trong lĩnh vực nghiên cứu marketing ngày nay."
Tôi ngồi nhấm nháp ly vodka của mình, cho phép mình nghĩ về Connor
để trí óc hoạt động và an ủi mình. Cái cách mái tóc vàng hoe của chàng toả
sáng trong ánh nắng mặt trời, và cái cách chàng luôn mỉm cười. Và cái cách
chàng nâng cấp mọi phần mềm trong máy tính của tôi ngày nọ dù cho tôi
không hề yêu cầu, và cái cách chàng... chàng...
Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Điều này thật nực cười. Ý tôi là, có quá
nhiều thứ tuyệt vời về Connor. Từ cặp... cặp chân dài của chàng. Phải rồi.
Và bờ vai rộng của chàng. Tới thời gian chàng chăm sóc tôi khi tôi bị cảm.
Ý tôi là, có bao nhiêu bạn trai làm vậy chứ? Chính xác.
Tôi thật quá may mắn, tôi thật sự là vậy đấy.