BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 156

Và ngay lập tức tôi cảm thấy thực sự sợ hãi. Tôi đang làm gì đây? Đó là

thế giới mà tôi chẳng biết gì cả. Khi chúng tôi ngồi cùng nhau trên máy
bay, Jack và tôi chỉ như hai người ngang hàng. Nhưng bây giờ hãy nhìn
chúng tôi xem. Hãy nhìn thế giới mà anh ấy sống – và nhìn thế giới mà tôi
sống.

"Lissy" Tôi nói giọng lí nhí. "Tớ không muốn đi."
« Có cậu phải đi! » Lissy nói – nhưng tôi có thể thấy cô ấy cũng đang

ngẩn người ra giống như tôi.

Tiếng còi chợt vang lên, và chúng tôi nhảy dựng lên.
Tôi cảm thấy mình có thể sắp nôn ra đến nơi.
OK. OK. Tôi đi đây.
"Chào!" Tôi nói qua máy điện thoại nội bộ. "Em sẽ... em sẽ xuống ngay

đây." Tôi đặt điện thoại xuống và nhìn Lissy.

"Được rồi", tôi nói bằng giọng run run. "Tới rồi"
"Emma" Lissy túm lấy tay tôi. "Trước khi cậu đi. Đừng để tâm đến bất

cứ điều gì Jemima đã nói. Chúc một buổi tối đáng yêu nhé." Cô ấy ôm chặt
tôi. "Hãy gọi cho tớ nếu có cơ hội nhé."

"Tớ sẽ gọi"
Tôi ngắm lại mình trong gương lần cuối, sau đó mở cửa và đi xuống cầu

thang.

Tôi mở cửa và Jack đứng đó, thắt cà vạt và khoác một chiếc veston. Anh

ấy mỉm cười với tôi, và tất cả nỗi sợ hãi của tôi bay biến đi mất như đàn
bươm bướm. Jemima đã nhầm rồi. Không phải là tôi đấu lại anh ấy. Mà là
tôi cùng với anh ấy.

"Chào!" Anh ấy nói, mỉm cười ấm áp. "Em trông rất xinh"
"Cám ơn. "
Tôi tiến đến mở cửa, nhưng một người đàn ông đội mũ vành đã xông

đến mở cửa cho tôi.

"Mình khờ quá!" Tôi nói một cách lo lắng.
Tôi không thể tin mình đang ngồi trên chiếc xe này. Tôi. Emma

Corrigan. Tôi cảm thấy mình như một công chúa. Tôi thấy mình như một
ngôi sao điện ảnh vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.