"Chết tiệt" cô ấy nói, đóng sầm cánh cửa tủ. "Chết tiệt! Sao cô ta còn
làm thế cơ chứ?"
"Nó vẫn kêu kìa!" Tôi kêu lên kích động "Làm cho nói dừng lại đi. Làm
cho nó dừng lại đi!"
"Tớ không biết làm cách nào cả! Có lẽ bồ cần một mật mã đặc biệt!"
Chúng tôi cùng điên cuồng đánh mạnh và vỗ vào cái tủ, tìm nút tắt.
"Tớ không thể tìm thấy cái nút, công tắc hay bất cứ cái gì..."
Đột nhiên tiếng ồn ngừng lại, và chúng tôi thở hổn hển nhìn chòng chọc
vào nhau.
"Thật ra thì," Lissy nói sau một khoảng lâu ngừng lại. "Thật ra thì, tớ
nghĩ có thể có một cái còi báo trộm xe ô tô trong đó"
"Ồ" Tôi nói. « Ôi đúng rồi. Phải, chắc là thế."
Có vẻ rụt rè, Lissy với tới cánh cửa lần nữa, và lần này nó yên lặng. «
OK » cô ấy nói. "Lại đây"
"Wow" chúng tôi thở hắt ra ngay khi cô ấy đẩy cánh cửa mở.
Tủ quần áo của Jemina như là một rương đầy châu báu. Nó giống như là
chiếc bít tất Giáng sinh. Đó là những bộ quần áo vừa mới, vừa sáng bóng
và lộng lẫy, hết cái này đến cái khác, tất cả các ngăn đều gọn gàng, và treo
đầy ắp trên những cái móc thơm, giống như trong cửa hiệu vậy. Tất cả
những đôi giày được đựng trong tủ giày với lớp kính chống nắng gắn phía
trước Tất cả dây nịt được treo gọn gàng trên móc. Tất cả túi xách được xếp
thẳng hàng trên kệ. Một lát sau tôi mượn bất kỳ thứ gì của Jemima, và mọi
món đồ đơn lẻ có vẻ đã bị thay đổi từ lúc đó.
"Cô ta chắc phải bỏ ra cả tiếng đồng hồ mỗi ngày để giữ cho chúng ngăn
nắp thế này" tôi nói và khẽ thở dài một cái, nghĩ tới đống lộn xộn trong tủ
đồ của mình.
"Cô ta làm thật đó" Lissy nói "Tớ đã nhìn thấy"
Nói bạn hay, tủ đồ của Lissy là tệ nhất. Nó gồm cả cái ghế trong phòng
cô ấy, tất cả bị chất lên thành một đống tướng trên đấy. Cô ấy nói cất đồ đi
làm cô ấy đau đầu, và miễn là nó sạch sẽ, có vấn đề gì đâu chứ?
"Vậy!" Cô ấy nói với một nụ cười xếch mang tai, và với lấy chiếc đầm
óng ánh màu trắng. "Tối nay Madame thích trông như thế nào?"