BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 192

Đột nhiên tôi muốn oà khóc. Tôi muốn ngồi bệt xuống vỉa hè, vùi đầu

vào hai tay và khóc nức nở.

« Thế pizza thì sao? » Jack hỏi và đầu tôi giật ngẩng lên trong một hi

vọng đột ngột.

« Tại sao? Anh biết chỗ bán pizza nào quanh đây... »
« Anh thấy pizza giảm giá. » Anh hất đầu về phía một trong những chỗ

khó chịu bán đồ ăn mang đi. « Và anh trông thấy một băng ghế. » Anh chỉ
tay về phía bên kia của con đường, nơi có một khu vườn nho nhỏ được rào
lại và lát gạch với hàng cây cùng một băng ghế gỗ. « Em đi mua pizza. »
Anh mỉm cười với tôi. « Anh sẽ giữ ghế. »

Tôi chưa bao giờ thấy nhục nhã đến thế trong cả cuộc đời mình. Chưa

bao giờ.

Jack Harper đưa tôi đến nhà hàng lớn nhất, sang trọng nhất trên thế giới.

Và tôi đưa anh ấy đến một băng ghế công viên ở Clapham.

« Pizza của anh này, » tôi nói, mang cái túi nóng hôi hổi đến nơi anh

đang ngồi. « Em lấy margarita, giăm bông, nấm và pepperoni. '

(Chú thích: margarita là 1 loại pizza thành phần chủ yếu là pho mát

mozzarella ; pepperoni là xúc xích bò và heo rắc hạt tiêu.)

Tôi không thể tin đây sẽ là bữa tối của chúng tôi. Ý tôi là, chúng thậm

chí còn không phải là những chiếc pizza ngon lành gì. Chúng thậm chí
không phải loại pizza chuyên biệt, với rau atisô nướng. Chúng chỉ là tấm
bột nhão rẻ tiền với phomat đã đông cứng lại, cùng một tí lớp mặt điểm
trang.

« Hoàn hảo, » Jack mỉm cười nói. Anh cắn một miếng to, rồi đưa tay

vào túi áo. « Thật ra, đây vốn là quà tặng đáp lễ cho em nhưng vì chúng ta
đã ở đây nên.. '

Tôi há hốc khi anh đưa ra một bình lắc cocktail nhỏ bằng thép không gỉ

và hai chiếc cốc đồng bộ. Anh vặn nắp bình lắc và, rót ra một thứ chất lỏng
trong suốt màu hồng vào mỗi cốc trong sự ngạc nhiên của tôi.

Là nó...
« Em không tin nổi! » Tôi nhìn chằm chằm vào anh, mắt mở to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.