BÍ MẬT CỦA EMMA - Trang 286

Không gian im lặng. Ba Má lén lút nhìn nhau, và tôi có thể thấy Má

đang khẩu hình nói gì đó. Bà dừng lại đột ngột khi thấy tôi đang nhìn bà, và
nhấp một ngụm cà phê.

"Cứ... nói chuyện thôi!" Tôi nói bạo. "Vậy, Má à."
"Ừ?" bà ấy nói một cách trông đợi.
Tâm trí tôi trống rỗng. Tôi không thể nghĩ được cái gì cả. Tất cả những

gì tôi có thể nghĩ tới là Jack hiện đang ngồi cách đây 4 feet.

"Trò golf thế nào rồi ạ?" Cuối cùng tôi hỏi.
"Ờ... ổn, cảm ơn con." Má bắn cái nhìn liếc sang Jack.
"Đừng có nhìn anh ta!" Tôi thì thầm. "Còn... còn Ba?" Tôi kiên trì, nói

to. "Trò golf của ba thế nào rồi?"

"Cũng... ổn," Ba đáp một cách khoa trương.
"Bác chơi ở đâu?" Jack lịch sự hỏi.
"Anh không có vai trò trong cuộc nói chuyện!" Tôi hét lên, điên tiết

xoay người trên ghế.

Không gian im ắng.
"Than ôi!" Má đột nhiên nói với giọng có vẻ kịch. "Coi giờ này! Chúng

ta phải đến... buổi... triển lãm điêu khắc."

Cái gì?
"Rất vui được gặp con, Emma..."
"Ba má không thể đi được!" Tôi sợ hãi nói. Nhưng Ba đã mở ví tiền và

đặt tờ 20 Bảng lên bàn, trong khi Má thì đứng dậy và mặc áo vét trắng vào.

"Cứ nghe anh ta nói xem," bà nói thầm, cúi xuống hôn tôi một cái.
"Tạm biệt, Emma," Ba nói, và lúng túng siết tay tôi. Và chỉ trong

khoảng 30 giây, bọn họ đã đi khỏi.

Tôi không thể tin nổi bọn họ lại làm như vậy đối với tôi.
"Vậy," khi cánh cửa đóng ping lại Jack nói.
Một cách quả quyết, tôi xoay ghế đi, vậy nên tôi không thể nhìn thấy

anh ta.

"Emma, xin em."
Thậm chí còn quả quyết hơn nữa, tôi lại xoay ghế đi tiếp, cho tới khi tôi

nhìn chằm chằm thẳng vào tường. Việc đó sẽ cho anh ta thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.