BÍ MẬT CỦA JANE - Trang 121

Không phải cả Caroline nữa chứ? "Điều gì khiến cậu nghĩ người ta sẽ

cho rằng cậu là con gái và tớ là con trai?" cô hỏi khi đứng dậy và đi vào
phòng tắm. "Có khả năng rằng người ta sẽ nghĩ cậu là con trai chứ." Chỉ có
sự im lặng từ phòng bên kia và cô thò đầu ra nhìn quang cửa. "Nào?"

Caroline đứng ở lò sưởi đang tô son môi đỏ chót trước một tấm gương

treo trên mặt lò. "Nào, cái gì cơ?" Cô đặt lại son môi vào chiếc túi nhỏ xinh
dễ thương.

"Nào, điều gì khiến cậu nghĩ người ta sẽ cho rằng cậu là con gái và tớ là

con trai?" cô hỏi lại.

"Ô, đó là một câu hỏi thật à? Tớ cứ tưởng cậu đang cố tỏ ra hài hước."

Vào chín giờ sáng hôm sau, điện thoại của Jane reo lên. Đó là cú điện

thoại Leonard gọi để báo cho cô rằng ông ta và Virgil cung quản lý đội
Chinooks đã cân nhắc lại "quyết định hấp tấp" của họ. Họ muốn cô nhận lại
công việc cang sớm càng tốt. Tức là họ muốn cô ở khu vực báo chí cho trận
đấu đêm mai trước đội St.Louis. Cô quá choáng váng, cô chỉ có thể nằm
trên giường và lắng nghe sự trở mặt một trăm tám mươi độ của Leonard.

Có vẻ như sau buổi nói chuyện của cô với đội bóng, họ đều chơi một trận

khúc côn cầu xuất sắc.

Bressler đã lập hat trick sau khi cô bắt tay anh ta, và Luc đã quay lại

đẳng cấp của mình. Anh giữ điểm số ở sáu – không, và nhờ khoảnh khắc ấy
vượt qua đối thủ Patrick Roy về số trận toàn thắng không cho đối thủ ghi
điểm nào.

Bỗng nhiên Jane Alcott là may mắn.

"Tôi không biết, Leonard," cô nói khi đẩy chiếc khăn lông vịt màu vàng

sang một bên và ngồi ra mép giường. Đầu và miệng cô vẫn cảm thấy như
thể nhồi đầy rơm rạ, hậu quả của một đêm vui chơi quá muộn, và cô đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.